Bây giờ trời đã vào Thu
Ngoài mình chắc cũng mây mù vây quanh?
Giá còn có được người “thân”
Mình về với họ xếp dần lá rơi…
Nghe gì trong lá lá ơi?
Nghe như lá có nói lời… chia xa!
Giọt buồn lành lạnh bay qua
Mới hay lá khóc, ngỡ là mưa Thu!
Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2008
Nghe
Nghe người xuống biển tập bơi,
Cũng nín thở, ngậm môi sao đời cứ lặn.
Nghe em lên rừng tập trốn,
Cũng lặng tiếng, nấp mình sao bóng lại phơi ra.
Cũng nín thở, ngậm môi sao đời cứ lặn.
Nghe em lên rừng tập trốn,
Cũng lặng tiếng, nấp mình sao bóng lại phơi ra.
Thứ Hai, 5 tháng 5, 2008
Ngày Mai Em Đi Lấy Chồng
Ngày mai em đi lấy chồng,
Là thôi ngày tháng mặn nồng bên nhau.
Còn đâu mộng ấy ban đầu
Xem như mình đã qua cầu gió bay.
Ngày mai còn một hôm nay,
Nói chi cũng lỡ một đời rồi em.
Thì thôi còn chút duyên tình
Một thời để lại hãy đem cắt rời.
Bóng chiều này xẻ làm hai
Con đường một nửa, chỗ ngồi chia đôi.
Nụ hôn hương đã về trời
Thì còn đắng ngọt bờ môi, xin người.
Ngày mai tôi đi lấy tôi,
Dở dang một nửa kiệu đời yêu không.
Ngày mai em đi lấy chồng…
Là thôi ngày tháng mặn nồng bên nhau.
Còn đâu mộng ấy ban đầu
Xem như mình đã qua cầu gió bay.
Ngày mai còn một hôm nay,
Nói chi cũng lỡ một đời rồi em.
Thì thôi còn chút duyên tình
Một thời để lại hãy đem cắt rời.
Bóng chiều này xẻ làm hai
Con đường một nửa, chỗ ngồi chia đôi.
Nụ hôn hương đã về trời
Thì còn đắng ngọt bờ môi, xin người.
Ngày mai tôi đi lấy tôi,
Dở dang một nửa kiệu đời yêu không.
Ngày mai em đi lấy chồng…
Huế Ơi
Lòng thương mến Huế tự bao giờ?
Mỗi tháng mưa buồn, mỗi ngẩn ngơ
Mỗi bận Thu sang, se lạnh nhớ…
Chút gì cho Huế, buổi ban sơ.
Mỗi tháng mưa buồn, mỗi ngẩn ngơ
Mỗi bận Thu sang, se lạnh nhớ…
Chút gì cho Huế, buổi ban sơ.
Tha Phương
Chẳng vì “cầu thực” cũng “tha phương”
Chẳng cắt lòng ra cũng “đoạn trường”…
Chốn cũ vẫn đây bao luyến nhớ,
Quê xưa còn đó những thân thương
Sáng ra đợi bạn cùng mưa nắng
Chiều xuống trông người với khói sương
Có nếm mùi đời mới hiểu được
Thế nào là khách “bỏ”… quê hương!
Chẳng cắt lòng ra cũng “đoạn trường”…
Chốn cũ vẫn đây bao luyến nhớ,
Quê xưa còn đó những thân thương
Sáng ra đợi bạn cùng mưa nắng
Chiều xuống trông người với khói sương
Có nếm mùi đời mới hiểu được
Thế nào là khách “bỏ”… quê hương!
Để Ươm Tình Người
Em ngồi nhẩm tính thời gian
Chi cho cái én bàng hoàng cánh bay!
Ngại ngùng nói chuyện tháng ngày
Nói “xưa”, cũng lặp; nói “nay”, cũng thừa…
Vẫn là ngôn ngữ ngàn xưa
Lời nào mới lạ, phải “thưa” với “trình”?
Dẫu ngồi nói chuyện ân tình
Vẫn trăng gió ấy, vẫn “mình với ta”!
Nói gần, nói rộng, nói xa…
Những lăng nhăng ấy, những ba hoa đời.
Văn minh, bay vút tầng trời
Lòng nhân ái lại bỏ rơi… chết chìm!
Cùng anh, góp lại con tim
Kết thuyền vượt biển đi tìm người thương
Cùng anh nối lại con đường
Vòng quanh trái đất, để ươm tình người.
Chi cho cái én bàng hoàng cánh bay!
Ngại ngùng nói chuyện tháng ngày
Nói “xưa”, cũng lặp; nói “nay”, cũng thừa…
Vẫn là ngôn ngữ ngàn xưa
Lời nào mới lạ, phải “thưa” với “trình”?
Dẫu ngồi nói chuyện ân tình
Vẫn trăng gió ấy, vẫn “mình với ta”!
Nói gần, nói rộng, nói xa…
Những lăng nhăng ấy, những ba hoa đời.
Văn minh, bay vút tầng trời
Lòng nhân ái lại bỏ rơi… chết chìm!
Cùng anh, góp lại con tim
Kết thuyền vượt biển đi tìm người thương
Cùng anh nối lại con đường
Vòng quanh trái đất, để ươm tình người.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)