Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Cấu Trúc

Ta là hạt bụi giữa đời
Nếu không hạt bụi, cả trời cũng tiêu!
Ta là cọng cỏ về chiều
Nếu không cọng cỏ cũng tiêu cả đồng!
Ta là một cánh rêu rong
Rêu rong không có thì đầm cũng tiêu!
Ta là một thoáng thương yêu
Nếu ta không có, cũng tiêu… loài người!

Nền Móng

Thở than cơm áo mà chi
Xắn cao tay cuốc… có khi no lành
Bịt mồm chạy tránh hôi tanh?
Rủ nhau mà lấp hôi tanh… hết mùi.
Ngồi nhìn gạch đổ bùi ngùi,
Xót xa cho gạch hay người xót xa?
Cùng nhau ta kéo nhau ra
Lựa gạch, thêm đá… mà xây lại nền.
Chưa cần phải vội xây lên
Ta đầm, ta đúc, móng nền… kiềng quanh
Vững nền ta sẽ có nhanh
Toà nhà nhân ái, bức tranh tuyệt vời!

Tâm Sự...

Em mãi mãi là đỉnh cao Everest,
Ta chỉ là tên thám hiểm bất tài.
Em huy hoàng từ một cõi thiên thai
Ta tàn tạ trên vùng mưa phù phiếm.

Em mãi mãi là khung trời kỷ niệm,
Ta tâng tiu từng giây phút ngọc ngà.
Dẫu cho đời chỉ là giấc Nam Kha,
Tình em mãi là dòng sông vô lượng.

Phải chăng em về qua rừng thần thoại,
Như người tình "Ngàn Lẻ Một Đêm"?
Rồi mai đây trong trận chiến êm đềm,
Ta vĩnh viễn là tên chiến bại.

Xin em mãi là nhà tu khổ hạnh,
Để ta làm một kẻ hành hương,
Để được nghe trong lời kinh nguyện,
Chút ngọt ngào man mác yêu thương.

Em mãi mãi là vì sao lạ,
Là ngọn hải đăng của biển cả mênh mông,
Kẻ lạc đường mong tìm nơi ánh sáng,
Mà bóng đêm là tiếng nói vô cùng!!!

Từ Khi

Từ em lìa cội xa nguồn
Sông xưa êm biếc thành cuồng lưu dâng.
Từ em bạn với phong trần,
Ta về ta đắp mộ phần cho ta!

Rượu nồng nhớ buổi quan hà,
Tàn y rũ cánh dưới tà huy bay;
Đàn chùng nhớ ngón tay gầy,
Cho mưa cung oán lên ngày phù dung.

Từ em theo dấu mây hồng,
Có con cuốc lẻ bên sông gọi buồn.
Đành rằng cuối bể, đầu nguồn,
Sao nghe thương nhớ ngập hồn vô biên.

Vắng rồi tiếng hát chim uyên,
Lẻ loi cánh nhạn về miền xa xăm,
Xa rồi những bước chân thầm,
Chờ bao la gọi, trăm năm quay về…

Đoản Khúc 7

Cơn bão nào không để lại tang thương
Và niềm đau chẳng lúc nào mới – cũ.
Miền sinh diệt vẫn sắc màu tịch lặng
Ẩn dấu nỗi buồn vô vọng đến… thiên thu.

2006

Đoản Khúc 6

Thế rồi ta cũng phải ra đi
Bỏ lại sau lưng những chiều bình yên ngắn ngủi
Trời Bù Na xanh, lòng ta vàng úa
Em quá đỗi gần nhưng cũng quá đỗi xa.
Hai mươi năm rong ruổi kiếm tìm
Đêm tràn mộng tình vương gối lạnh
Ngày tỉnh thức vết thương lòng nứt rạn
Nỗi đau chợt về, ta bật khóc bởi vì ai.
Suốt một đời nặng gánh đa đoan
Ngày gặp lại lòng cắt từng đoạn.
Đầu mùa thu bỗng dưng mưa nhiều quá
Hay bởi đất trời thương cảm cuộc chia xa?

Bù Na 2002

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

Hương Đêm


Một Cuộc Hồi Du Trên Dòng Sông Buồn

(Dòng tự thoại)

Anh ấy đứng nhìn từ phía khuyết bờ cao của dòng sông cuộn chảy về ngã phân chia đôi dòng: một đồi đất “thịt” rắn chắc chận đứng, như một phán truyền tả hữu chia xa cho đôi bờ phù sa bồi lở …một làn khói nhẹ thoát từ tiếng thở dài giữa đôi môi, như hơi hướng cuối mùa của dòng phân thủy Thu xa, lạnh lùng đi vào Đông đơn lẽ với cội tùng già cỗi, chứng nhân cho dòng đời của dòng sông khuất khuyết mùa sinh … buồn ơi là buồn!

Từ thuở khai sinh dòng sông dường như vướng chặt vào sợi dây oan nghiệt réo rắt “khẩu hoang” theo dòng lưu thủy đầu nguồn. Có những lúc muốn lặng yên nhưng gió nào dừng, cây rừng đâu ngưng xào xạc, tĩnh lặng nào cho dòng sông ngơi nghỉ vào cuối Đông với từng mùa nguyên thủy rỗng rang, đáy sông chỗ nông chỗ cạn nước vẫn xuôi dòng đến chỗ rẽ đôi mới thành hoài thủy, để Anh suy ngẫm một sự quay về trên dòng sông buồn nào được lắng yên!

Sao lại tách đôi dòng? Lạ thật, nào đâu êm dịu nhẹ nhàng cho mùa Xuân gió hát trên đỉnh hồng ngất ngưỡng tình ỵêu yêu thương tha thiết đầu mùa.Còn đâu an ủi vỗ về cho Đông tràn cuộn chảy thét gầm sóng dập ngụp lặn cuối dòng? Cho đến khi nhìn điểm thủy phân đôi dòng mới chợt hiểu ra: Dòng sông nước kia ơi, Anh đứng nhìn đây đang dần hiểu về nỗi phân chia của đất trời vần xoay theo trục nghiêng chênh lệch thiên từ, hài hòa Xuân tiết, Đông phân! Nổi trôi chiếc lá giữa dòng sinh diệt, dòng sông vô định rong chơi trên nỗi ngậm ngùi nhân thế. Những con sóng nhỏ đùa gió lăn tăn trải dài suối tóc bạc mầu theo năm tháng phôi pha, chừng như cũng giật mình nhìn lại những rong rêu quanh bờ mà thương cho thân phận đời mình trải vui buồn đã đến hồi xanh xao… Dòng sông nước tinh khiết đầu nguồn dần trôi hoài theo bất trắc cũng mỏi mòn nén dấu thời gian đầy hệ lụy chất đầy trong hoài ức trần ai… Một cuộc xung đột hình thành giữa sóng biển bao la với con sóng lăn tăn êm dịu tại ngã ba lòng cát trắng! Biển thấy gì không một dòng sông hiền dịu như lời Mẹ ru con, thì sao Biển không là vỗ về của người Cha che chắn… Đất trời sao nỡ để bao nỗi chạnh lòng giữa dòng sông muôn thuở dịu hiền hòa nhập tình thâm vào bao la biển cả?

Có một điều muôn đời bất thối chuyển của tình tự trăm năm, loài người từ muôn thuở vẫn nồng ấm hơi thở dịu êm như hương hoa diệu kỳ hoang dại trong dòng máu từ mới hình thành sơn hà đại địa. Mạch huyết trôi dài trên dòng thọ mệnh của một hiện hữu cho từng diễn viên bi hài lẳng độc … theo năm tháng mù khơi, không một ai biết đuợc rõ ràng vào thời kỳ chấm dứt buổi miên trường độc thoại với tâm linh không hình tướng hài hòa giữa bao điều hệ lụy xót xa, Anh muốn biết nhưng chỉ toàn ảo giác xa xôi. Chỉ khi Anh lang thang trên dòng xuôi ngược ngắm từng viên đá cuội, nhặt từng chiếc lá rơi cuối mùa Anh mới cảm nhận về nỗi yêu thương cần thiết nụ hoa đời đang âu yếm hôm qua… nay bỗng sắc úa, mầu phai. Anh mới thấm đau giữa người cho mà Anh tiếp nhận nồng nàn. Anh chỉ hoài mơ như từng trước đây qua một lần chắc chắn rằng, Anh đã nắm giữ an toàn vào lòng bàn tay không kẽ hở, khi đến bờ tuyệt lộ thì đã quá muộn màng bởi hy vọng gì Anh không nhầm lỡ ở kiếp lai sinh?

Chỉ có một điều Anh ơi, hãy chuyển hoá nỗi đau thành những ngọt ngào bất chợt tìm thấy trên lộ trình sinh tử, Anh mới dần tìm lại chốn quê xưa đã một thời Anh quên lãng: định mệnh dành chỗ ngụ cư an toàn cuối mùa gặp lại được bàn tay ân cần của đấng Mẹ hiền, ru Anh vào giấc ngủ bình yên như cuộc tình đầu, rồi tình cuối vuốt mắt Anh yêu bằng lời ru giải thoát với giọng hát ù …ơ ca dao Mẹ!

Anh chẳng mơ hồ gì nữa về Mẹ, điều như cảm nhận được từ những cơn mơ nhân ái, giữa cho và nhận rất chân thành không toan tính, không phiền hà, không giận dỗi oán than dâu bể cuộc đời, lắng yên hòa nhập vào lòng đại dương, dìu nhau vượt trên ngọn hải triều giữa mênh mông trắc trở. Giọng ru ngọt ngào nhập hồn bờ cát trắng bao la quyện chặt nhau chẳng rời dưới ánh trăng mượt mà Anh thấy đó phải không, Anh? Anh phải đứng đó ngắm nhìn về một đóa tinh anh Mẹ, trong cội nguồn vô thỉ vô chung, hiển lộ trên từng cơn sóng xô bờ. Chỉ một sát na tỉnh thức, nguồn hỉ lạc vô tận vô biên chưa kịp tròn đôi mắt khép lại phiền não, như một phép lạ tức thì, làm quên mất nỗi sầu trong tâm hồn Anh đó ạ! Để đến khi Anh hiểu tận tường về nỗi đau trần thế không làm trôi nổi đời Anh, đó là lúc an lành nhất, Anh được nằm xuống lòng thuyền trên dòng “bạch nghiệp thủy”, êm dịu đổ về ru đời Anh ngủ, yên!

Hãy sống được vui mà chết cũng an lành, xin Anh chọn lấy cho mình một định mệnh cưu mang! Bởi rằng dưới dòng trầm thủy kia, có mấy người đủ đầy nhân duyên “Bản lai diện mục” trên dòng sông buồn truyền kiếp áp đặt lên thân phận làm người!

Hỡi dòng sông kia ơi, nghiệt ngã nỗi u hoài …

3:05am, July 14, 2006
Doraville, Ga. 30340
(Nguyễn văn Hoa,
cựu học sinh Phan Chu Trinh, Đà Nẵng
từ niên khóa 1956)

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2007

Nửa Đời

Ta buồn đã quá ba mươi,
Tóc dăm sợi trắng, nửa đời vắng không.
Ta buồn bẻ kiếm quăng sông,
Ta, tên vô đạo múa ngông chém Trời.
Nửa đời nghe nhịp tim lơi,
Giận đời ta hát, yêu người ta si


Nửa đời ôi còn lại gì!
Ngẩng đầu cười ngất, bỏ đi cũng vừa…

Anh Em

Mẹ ngồi nghĩ một ngày kia
Nghĩ từ cục máu mẹ chia nhiều phần
Mỗi phần là một xác thân
“Xác thân” không thể không gần “xác thân”!
Mẹ ngồi mẹ ước “mỗi phần”
Biết suy như mẹ, đâu cần mẹ lo
Mẹ thương nên mẹ dặn dò
“Mỗi phần” chớ nỡ giày vò “phần” nhau!
Mẹ thương nên mẹ quặn đau
Ước gì “cục máu” mai sau vẫn tròn.
Mẹ thương từng mỗi một con,
Các con thương hệt “máu còn chưa chia”.

Nội

Mây giăng trăng trắng đỉnh đèo
Như vừng tóc nội cheo leo tuổi đời!
Gió lành mát vọng biển khơi
Như tình của nội trong lời run run…
Khối lòng nội đắp nội vun
Ngày nay con cháu mới vui tươi lòng.
Dạo vườn, dáng nội cong cong
Em theo gót nội…thấy lòng nao nao
Một mai mất nội thì sao?
Thì trời đất cũng như nhào đổ theo.

Đoản Khúc 5

“Hành trang bao đau xót lúc phân kỳ”
Câu hát tiếng lòng tôi thuở ấy
Bỗng trở về oà vỡ đêm nay
Vô tình gợi những cuộc chia tay
Vẫn chén ly bôi mềm môi ngày tiễn biệt.
Đừng hát nữa em lời xưa da diết
Để câu nguyền yên ngủ dưới trăng.
Hai mươi năm cô đặc nhớ mong
Cung bậc cũ chảy tan thành châu lệ
Như chuyện cổ tích từng đêm thầm kể
Chợt hiện về như thể một cơn mê.

Bù Na 2002

Đoản Khúc 4

Thị trấn trong mưa vỡ oà nhung nhớ
Góc quán bên đường suy tưởng vẩn vơ
Những cuộc chia tay, những lần gặp gỡ
Điệp khúc buồn réo rắt mãi không thôi
Em thì truân chiên, còn ta lắm nỗi…
“Nguyệt tận – trăng tàn – mây tán – hoa trôi”
Cám ơn trời còn buổi hôm nay
Buổi sáng ban mai mưa dài nặng hạt.
Cám ơn em sau chuỗi ngày lang bạt
Có khúc tự tình mình hát… mình nghe.

Tình Ca Cho Em

Giữa tịch mịch của đêm,
Sự yên lặng đẩy anh về phía em xa thẳm.
Đã hai mươi năm mịt mù dài rộng.
Em bây giờ tóc rối còn vương.

Như một gã mơ cuồng
Anh làm kẻ Digan ôm đàn vừa đi vừa hát
Thảo nguyên xanh bát ngát
Trăng cũng xanh như mắt buổi hẹn thề.

Hai mươi năm đời loạn lạc cuộc phân ly,
Anh làm kẻ khác, còn em thiếu phụ
Tháng ngày ra đi nhưng cuộc tình còn đó
Vẫn trang thơ giọt mực có em cùng.

Hai mươi năm biền biệt cũng như sông,
Anh sụt lở bao lần bến nhớ
Hai mươi năm là mấy ngàn phiên chợ
Em ngóng chiều mấy bận trông tin.

Thì thôi em hãy cố giữ gìn,
Tiếng ru hời cho trong giọng hát
Để mốt mai tóc màu đổi bạc
Còn trong nhau một tiếng ạ ời…

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2007

Con Sâu

Lá Biếc - Ảnh: Nguyễn Đức Cung

Con sâu nó bảo nó buồn,
Còn tôi, tôi bảo tôi luôn yêu đời.
Con sâu nó sống đơn côi,
Còn tôi, tôi sống với người chung quanh.
Con sâu cắn lá trên cành,
Tôi mang nước tưới cho nhành đâm hoa.
Con sâu thơ thẩn bò ra,
Còn tôi, tôi trở lại nhà của tôi ./.

Vô Giá

Ai mua cái khó… bán cho,
Giá mỗi một cái: mười mo vàng mười.
Ai mua ta bán cái cười,
Giá mỗi một cái: mỉm cười là xong.
Ai mua ta bán tấc lòng.
Cái giá tổng thể: mười nong tình người.
Kẻ mua người bán: đều cười!

Khắng Khít

“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
“Người trong một nước hãy thương nhau cùng
Nước nhà là nước nhà chung
Áo cơm là áo cơm cùng với nhau
Thấy người máu chảy, ta đau
“Một con ngựa bệnh cả tàu bỏ ăn”…
Hở môi, chịu lạnh hàm răng
“Hở” tình, phải chịu băn khoăn vì tình.
“Vô tri” mà đã “hữu tình”
Lẽ đâu “hữu trí”, “vô tình”…hay sao!

Về Nguồn

Người hỡi người! Xin chào nhau lần cuối,
Ta trở về nguồn ôn lại nét kinh thư;
Ta về nguồn ca bài ca bất tử,
Dù ngàn năm… thù hận cũng phai mờ.

Ta xếp tàn y, thắng yên lưng ngựa,
Gọi bốn phương mưa gió hãy dừng chân,
Cho ta về tắm dòng sông thanh thủy,
Cho ta về như một đứa con hoang.

Hỡi những rừng, truông, khe, suối!
Ta gửi lời từ biệt đến cho ngươi.
Trên núi cao có còn chim đậu?
Ta, con chim cô độc, ngậm ngùi đi.

Ta lần theo dấu mòn quá khứ.
Bản tình ca lạc giữa trời quên.
Mộng hải hồ bỏ lại ngoài biên trấn,
Ta đi tìm một cõi bình yên…

Ta về đây dẫu ngày xưa vàng võ
Tình bao la ta ươm lại mùa sau
Cây lại xanh và muôn hoa lại nở
Và tim ta dòng máu vẫn tươi màu…

Ta không muốn lênh đênh ngoài muôn bến
Mây cứ lang thang và gió mãi giang hồ
Ta dừng lại bên bờ sông dĩ vãng
Em vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn bơ vơ…

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Đoản Khúc 3

Khúc biệt ly tình ai hát chiều mưa
Đau đáu lòng tôi bao nỗi niềm oà vỡ
Cung bậc tình yêu lúc trầm lúc bổng
Người tiễn đưa người thăm thẳm mờ sương
Vẫn khúc hát chiều mưa quá khứ bàng hoàng
Nghe giông gió cuộn lòng ai chao đảo.
Em tiễn đưa tôi cũng một chiều mưa bão
Ướt sũng phần đời trôi giữa niềm đau.

(Trong quán cà phê Bà Tô)
2001

Đoản Khúc 2

Lá diêu bông một đời huyền thoại
Anh mãi tìm như kẻ mộng du.
Những cuộc bể dâu
Chìm dưới trầm tích.
Anh chơi vơi đợi nguồn yêu thương tuyệt vọng
Thảng thốt gọi đò…
Nghe dội tiếng mình trong chiều vắng lặng… dòng sông.

2006

Đoản Khúc 1

Nơi đây, hoa cứ nở
Mây cứ hồng
Nhưng nắng đã phai
Trời vàng võ đợi ngày tiễn em về bên kia quan ải.
Em không là: Trác Văn Quân
Nhưng ta là: chàng Tư Mã
Mỗi bình minh tìm mãi dấu chân người.

2004

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2007

Trồng Kiểng

Chăm chăm chút chút từng ngày.
Ngày qua tháng lại mà cây chưa thành.
Thành hoa, thành quả, thành nhân?

Thân Tình

Con chó ngủ với con mèo,
Cả hai thanh thản chèo queo yên lành.
Kể chi cái vuốt cái nanh!

Duyên Trăng

Ngồi trong cửa sổ ngắm trăng
Buông màn không nỡ, đi nằm không yên.
Ánh trăng cứ sáng điềm nhiên!

Virus Máy Tính

Chỉ là hoặc “có” hoặc “không”
Hại nhau chi để lòng thòng dây dưa.
Phím này chẳng giống phím xưa!

Bỏ Chiều Chơi Vơi

Em che nghiêng vành nón,
Em thả dòng tóc lơi.
Em áo lụa ngang trời
Em thướt tha trong nắng.

Anh theo màu áo trắng.
Anh theo dòng đời trôi
Anh bỏ anh đứng lặng
Anh bỏ chiều chơi vơi.

Lục Bát Giao Duyên

Hôm qua nắng bỏ đi đâu,
Trời đất mù mịt – mưa sầu dẳng dai.
Rơi rơi giọt vắn, giọt dài
Giọt trong thấm lạnh, giọt ngoài tan mau.

Hôm qua để lỡ chuyến tàu,
Nắng ngồi ga nhỏ - nắng vào, nắng ra.
Tưởng làm một cuộc đi xa,
Ai ngờ mưa suốt thành ra nắng về.

Về Trên Phố Núi

Ngày nào về đây lặng đứng trên đồi,
Nhìn xuống phố phường chìm dưới mưa rơi;
Rặng liễu đìu hiu, gục đầu tóc rũ,
Ta chợt thấy ta lạc lõng giữa đời.

Ngày nào về bên dòng suối êm đềm,
Ta chẳng còn gì để nói yêu em,
Nhìn bóng thời gian, nghe con suối hát,
Nghe tình lắng sâu trong máu trong tim.

Ngày nào về đây lặng lẽ bên hồ,
Trên cành thông buồn chim hót vu vơ.
Sao em không cười, sao em không khóc?
Sao em dỗi hờn, sao em hững hờ?

Ngày nào về trên phố núi sương mù,
Nghe tiếng cồng ngân trong gió âm u;
Tình đã tan theo từng mùa lá chết,
Còn biết tìm đâu lời hẹn thiên thu!!!

Mời Em

Đời ta quán vắng cô thôn,
Mời em dừng lại qua cơn mưa chiều.
Lòng ta gác lạnh đìu hiu,
Em như giọt nắng vàng gieo xuống đời.
Hồn ta gió cát tả tơi,
Em về nghe ấm một trời tịch liêu...