Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2008

Ra Đi

Ta như một vệt khói buồn,
Sợi len trong nắng, sợi luồn trong mưa.
Đêm qua nghe gió chuyển mùa,
Đàn lên Tư Mã, đàn mờ Văn Quân.
Ta yêu ta – Tình lặng câm,
Ra đi trong tiếng đàn trầm trầm rơi.
Ta đi nắng xế ngậm ngùi,
Nhớ trời hoa gấm, nhớ đời ca xang.
Ta đi cơn mộng vừa tàn,
Thương em sầu đợi bên hoàng hôn phai !

.

Hun Hút Đường Trần

Lê Sơn Thạch và hiền thê

Đời em thuyền nhẹ mong manh quá,
Ta chỉ là tên thuỷ thủ bất tài;
Ta cũng cố đưa em về bến đỗ,
Em ngại ngùng mặc năm tháng nổi trôi.
Ta cũng muốn dìu em qua muôn trùng sóng vỗ,
Đưa em xa vùng gió cát điêu linh,
Đưa em về miền trăng nước yên bình,
Sao em vẫn sợ đời cơn biển động!

Em có biết, từ sự chết đã ươm mầm sự sống,
Và tình yêu mọc từ nỗi cô đơn;
Có tình yêu nào không nước mắt tủi hờn,
Có vinh quang nào không xây bằng máu?!

Chiếc lá lung linh, ơi người tình bé nhỏ,
Giọt thương yêu rụng từng cánh ngập ngừng :
Ngày lê thê và đường dài hun hút,
Ta một mình đếm bước tha hương!

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2008

Thanh Thoát

Ảnh: Cao Tường - www.dunglac.org


Đem nhau lên đỉnh non ngàn,
Dìu nhau đến tận hồng hoang đất trời.
Xem gì ? Một cõi chơi vơi ./.

Mẹ Con Nhà Mèo

Mèo con bú sữa thoả thuê.
Mẹ mèo ôm ấp vỗ về mèo con.
Tình này có phải vô hồn ?
.

WTC 11.09.01

Tháp đôi sừng sững giữa trời,
Phút chốc nghiêng ngã rã rời tan hoang.
Phù vân một vệt bàng hoàng ./.
.

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2008

Chân Dung Tím


Mùa Xuân Không Trở Lại

Rồi từ đó mùa xuân không trở lại,
Ta mất em là mất cả quê hương;
Như hòn cuội lăn khắp vạn nẻo đường,
Bao năm tháng ta là tên du mục.

Cánh mai vàng nở hoài trong ký ức,
Mà mùa đông thì cứ mãi lê thê;
Rượu giang hồ đã bao lần say khướt,
Trời bao la sao chim én không về?

Ta từng có bạn bè đăm bảy đứa,
Từng bao phen tuý ngoạ sa trường*
Đêm giao thừa nghe tiếng vạc kêu sương,
Lòng rạo rực nghe mùa xuân chậm bước.

Rồi từ đó theo dòng sông lưu lạc,
Đi lang thang nghe biển gọi ta về;
Để đêm đêm nghe tiếng sóng vỗ bờ,
Ta chợt thấy tình yêu như bọt biển!

Em ra đi, mang mùa xuân đi mất,
Ta còn đây chiếc lá úa ven đường,
Ta còn đây một hạt bụi vô thường,
Bay vất vưởng giữa đời hiu hắt!

Rồi từ đó theo đàn chim biệt xứ,
Ta mãi bay vào tháng năm mù sương;
Ta lắng nghe từng mùa đi rất lạ,
Mà trong ta sao chẳng thấy mùa xuân!!!

* Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu. (thơ Lương Châu Từ)

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008

Nói Với Tháng Giêng

Loay hoay cái Tết qua rồi
Buồn hay vui nỏ biết
Chỉ có điều tháng ngày đi nhanh quá
Thoáng đã ba sáu lần với thế gian
Thằng ta vẫn vật vờ như chiếc bóng
Hai vai nợ nần chồng chất
Quang gánh lắm nỗi nhọc nhằn.

Đêm nay quán về,
Con đường phảng phất hương xuân.
Cọc cạch riêng mình gã nghe đời bâng khuâng
Bạn bè dần xa, mỗi thằng lo chạy áo cơm một hướng
Gặp đó mà như không.
Cái thuở ngọt ngào đêm trắng mắt
Chén trà, điếu thuốc, nằm gác chân nhau mà ngâm điệu thu sầu.
Qua đi – qua đi gió mây biền biệt
Biết trách ai khi trong ta dường cũng ơ hờ.

Quẩn quanh với góc sân – xó bếp
Chút tri thức đem xào xáo tháng ngày.
Bằng lòng với hiện tại e đã an bài
Một ngày an lành, một đêm đằm thắm
Với lo toan mưa nắng hai mùa.
Tự bao giờ đời gã nông dân
Trông trời thắc thỏm.

Trường đời chưa lần tham chính đã vội hưu non.
Bao nhiêu ước mơ nhạt nhòa sương khói
Tìm quên trong tiếng hát dại khờ.
… “Ta bây giờ bé dại cũng như em, đầy âu lo mười sáu…”
Thơ lâu rồi ám khói, mãi lo bếp núc cháo chó – rau heo
Khuôn mặt lọ lem tựa thằng hề nào dám soi gương.
Ừ, thuở nào lăm le kẻ sĩ,
Chừ hết gạo chạy rong.

Đầu năm trời Xuyên Mộc làm mưa, ngày tai tái rét.
Lạnh như buổi nào nàng bỏ ta đi
Để chàng thơ ngồi ôm chân quán cóc
Tuổi hai mươi giờ cũng lâu rồi.
Chợt buồn níu áo – giằng vai đòi lục bát
Trang giấy vẫn trắng như không dù đổ ngàn giọt mực
Hỡi Nàng Thơ, ta khánh kiệt thế à?

Thì thôi mặc kệ
Giàu nứt đố - nghèo rớt mồng tơi lắm lần cũng đã.
May mà chưa xiêu đổ sầu thành
Hơn nửa đời dằn xóc
Hoa cứ đẹp và người cứ xinh,
Ta hai lần bồi lở, con sông kia ra biển lại quay về.

Tạ ơn đời, còn có một dòng xanh,
Dù đôi khi đỏ quạch, ầm ào vực xoáy
Thì cũng phù sa nuôi mình khôn lớn
Biết yêu người và để yêu em.

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2008

Mừng Xuân Mậu Tý


Tết Tiên 1

(Chúc Tết)

Năm nay mừng tết chốn thiên đình
Xin gởi lời thăm các đệ huynh
Dẫu cách non cao, đây trọn nghĩa
Dù xa dặm thẳm, đấy chung tình
Bên đời bầu bạn câu “tâm phúc”
Trong đạo vở chồng chữ “tiết trinh”
Tết đến, trần gian muôn nguyện chúc
Chúc tài, chúc đức, chúc thăng vinh…

Ngày Xuân

Dù khá dù không cũng gọi là
Năm cùng tháng hết với người ta
Hương đèn niệm nghĩa, trông nghi ngút
Bánh thịt dâng tình, nghĩa xót xa
Quả đất giáp vòng, thương vũ trụ
Con người về cội, nhớ ông bà
Dẫu rằng quê cũ hay xa xứ
Rộn rã lòng người cũng nở hoa.

Mùa Xuân Nơi Đâu

Vài con chim ủ rũ,
Run rẩy trên cành khô ;
Chim nhìn nhau thầm hỏi
Mùa xuân chừ nơi mô?

Một con ong lìa tổ,
Mải miết bay tìm hoa.
Đầy trời bông tuyết trắng
Mùa xuân ôi mờ xa!

Hàng thông già lặng lẽ,
Soi bóng giữa trời sương;
Đợi gió về lay nhẹ,
Ngân dài mấy cung thương.

Mưa rơi, mưa cứ rơi,
Cho đời không chút nắng;
Mùa xuân còn xa vắng
Biết chờ ai, đợi ai?

Người đi, còn đi mãi,
Đường trần ôi quá xa,
Dừng chân chiều xuân tái,
Biết nơi đâu quê nhà?!

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2008

Làm Thơ

Làm chi thơ thẩn cả đời,
Quay ra quẩn lại chẳng rời được thơ.
Lẽ nào mà lại ơ hờ ?


Quê Mùa

Chân trần nón lá loay hoay,
Tay lem lấm đất, mặt mày dơ dơ.
Quê mùa có một chút thơ ./.

Thức Khuya

Thức đêm mới biết đêm dài.
Sống lâu mới biết cuộc đời ngắn thôi.
Bình minh thấp thoáng chân trời ./.

Đi Đâu, Về Đâu?

Đi đâu trên đoạn đường này.
Về đâu cuối nẻo trời tây u huyền ?
Bàn tay ai nắm trong đêm ./.

Luẩn Quẩn

Con cà đi với con kê,
Đi quanh đi quẩn chẳng hề đến nơi.
Đầu đường, chiếc lá vàng rơi ./.

Nuôi Xuân

Tìm về dĩ vãng đôi bờ
Người bên kia bến, hững hờ nước trôi
Người bên đây, thả mây trời…
Hai con Én mãi tìm mồi nuôi Xuân!

Vết Cũ

Tìm về vết cũ của thời gian
Của mấy mươi năm mãi bẽ bàng
Trở gót phiêu lưu, lòng Hạ khuất
Dừng chân hồ hải, tuổi xuân sang!
Tương lai thấp thoáng như hờn tủi
Dĩ vãng chập chờn tựa thở than…
Hỡi bạn cố tri cùng thử hỏi
Có ai xếp gọn khối tơ vàng?

Chiều Nắng Cuối Năm

Nắng chiều buồn lắm em ơi
Vườn hoang đâu dám nhận lời nhắm thăm
Ngồi nhìn tay trắng cuối năm
Chua cay riêng uống oái ăm cuộc đời!

Cánh chim nhỏ bay ngàn khơi
Có mang giúp hộ lên trời niềm riêng?

Có ta cũng chẳng ích gì
Không ta cũng chẳng hại chi gian trần.

Hỡi người bạn, gọi là thân
Giùm ta tính thử mấy lần thương đau.

Tĩnh Lặng

Mùa không một chút gió,
Đêm đầy ánh trăng ngà.
Ngàn cây trút hết lá,
Người còn lại thịt da.

Bờ cát dài ôm mộng,
Biển lắng lòng nằm nghe.
Nhẩn nha vài con sóng
Chở tình đi chưa về…

Triết Lý Của Đời

Biết ai ăn mày của ai,
Kẻ đứng khom lưng – người ngồi ưỡn bụng.

Chỉ qua ánh mắt cười,
Đời thấy ra kẻ cho – người nhận

Phải sống làm sao để không ân hận
Suốt một đời không làm kẻ nhận của người cho.