Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Cấu Trúc

Ta là hạt bụi giữa đời
Nếu không hạt bụi, cả trời cũng tiêu!
Ta là cọng cỏ về chiều
Nếu không cọng cỏ cũng tiêu cả đồng!
Ta là một cánh rêu rong
Rêu rong không có thì đầm cũng tiêu!
Ta là một thoáng thương yêu
Nếu ta không có, cũng tiêu… loài người!

Nền Móng

Thở than cơm áo mà chi
Xắn cao tay cuốc… có khi no lành
Bịt mồm chạy tránh hôi tanh?
Rủ nhau mà lấp hôi tanh… hết mùi.
Ngồi nhìn gạch đổ bùi ngùi,
Xót xa cho gạch hay người xót xa?
Cùng nhau ta kéo nhau ra
Lựa gạch, thêm đá… mà xây lại nền.
Chưa cần phải vội xây lên
Ta đầm, ta đúc, móng nền… kiềng quanh
Vững nền ta sẽ có nhanh
Toà nhà nhân ái, bức tranh tuyệt vời!

Tâm Sự...

Em mãi mãi là đỉnh cao Everest,
Ta chỉ là tên thám hiểm bất tài.
Em huy hoàng từ một cõi thiên thai
Ta tàn tạ trên vùng mưa phù phiếm.

Em mãi mãi là khung trời kỷ niệm,
Ta tâng tiu từng giây phút ngọc ngà.
Dẫu cho đời chỉ là giấc Nam Kha,
Tình em mãi là dòng sông vô lượng.

Phải chăng em về qua rừng thần thoại,
Như người tình "Ngàn Lẻ Một Đêm"?
Rồi mai đây trong trận chiến êm đềm,
Ta vĩnh viễn là tên chiến bại.

Xin em mãi là nhà tu khổ hạnh,
Để ta làm một kẻ hành hương,
Để được nghe trong lời kinh nguyện,
Chút ngọt ngào man mác yêu thương.

Em mãi mãi là vì sao lạ,
Là ngọn hải đăng của biển cả mênh mông,
Kẻ lạc đường mong tìm nơi ánh sáng,
Mà bóng đêm là tiếng nói vô cùng!!!

Từ Khi

Từ em lìa cội xa nguồn
Sông xưa êm biếc thành cuồng lưu dâng.
Từ em bạn với phong trần,
Ta về ta đắp mộ phần cho ta!

Rượu nồng nhớ buổi quan hà,
Tàn y rũ cánh dưới tà huy bay;
Đàn chùng nhớ ngón tay gầy,
Cho mưa cung oán lên ngày phù dung.

Từ em theo dấu mây hồng,
Có con cuốc lẻ bên sông gọi buồn.
Đành rằng cuối bể, đầu nguồn,
Sao nghe thương nhớ ngập hồn vô biên.

Vắng rồi tiếng hát chim uyên,
Lẻ loi cánh nhạn về miền xa xăm,
Xa rồi những bước chân thầm,
Chờ bao la gọi, trăm năm quay về…

Đoản Khúc 7

Cơn bão nào không để lại tang thương
Và niềm đau chẳng lúc nào mới – cũ.
Miền sinh diệt vẫn sắc màu tịch lặng
Ẩn dấu nỗi buồn vô vọng đến… thiên thu.

2006

Đoản Khúc 6

Thế rồi ta cũng phải ra đi
Bỏ lại sau lưng những chiều bình yên ngắn ngủi
Trời Bù Na xanh, lòng ta vàng úa
Em quá đỗi gần nhưng cũng quá đỗi xa.
Hai mươi năm rong ruổi kiếm tìm
Đêm tràn mộng tình vương gối lạnh
Ngày tỉnh thức vết thương lòng nứt rạn
Nỗi đau chợt về, ta bật khóc bởi vì ai.
Suốt một đời nặng gánh đa đoan
Ngày gặp lại lòng cắt từng đoạn.
Đầu mùa thu bỗng dưng mưa nhiều quá
Hay bởi đất trời thương cảm cuộc chia xa?

Bù Na 2002

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

Hương Đêm


Một Cuộc Hồi Du Trên Dòng Sông Buồn

(Dòng tự thoại)

Anh ấy đứng nhìn từ phía khuyết bờ cao của dòng sông cuộn chảy về ngã phân chia đôi dòng: một đồi đất “thịt” rắn chắc chận đứng, như một phán truyền tả hữu chia xa cho đôi bờ phù sa bồi lở …một làn khói nhẹ thoát từ tiếng thở dài giữa đôi môi, như hơi hướng cuối mùa của dòng phân thủy Thu xa, lạnh lùng đi vào Đông đơn lẽ với cội tùng già cỗi, chứng nhân cho dòng đời của dòng sông khuất khuyết mùa sinh … buồn ơi là buồn!

Từ thuở khai sinh dòng sông dường như vướng chặt vào sợi dây oan nghiệt réo rắt “khẩu hoang” theo dòng lưu thủy đầu nguồn. Có những lúc muốn lặng yên nhưng gió nào dừng, cây rừng đâu ngưng xào xạc, tĩnh lặng nào cho dòng sông ngơi nghỉ vào cuối Đông với từng mùa nguyên thủy rỗng rang, đáy sông chỗ nông chỗ cạn nước vẫn xuôi dòng đến chỗ rẽ đôi mới thành hoài thủy, để Anh suy ngẫm một sự quay về trên dòng sông buồn nào được lắng yên!

Sao lại tách đôi dòng? Lạ thật, nào đâu êm dịu nhẹ nhàng cho mùa Xuân gió hát trên đỉnh hồng ngất ngưỡng tình ỵêu yêu thương tha thiết đầu mùa.Còn đâu an ủi vỗ về cho Đông tràn cuộn chảy thét gầm sóng dập ngụp lặn cuối dòng? Cho đến khi nhìn điểm thủy phân đôi dòng mới chợt hiểu ra: Dòng sông nước kia ơi, Anh đứng nhìn đây đang dần hiểu về nỗi phân chia của đất trời vần xoay theo trục nghiêng chênh lệch thiên từ, hài hòa Xuân tiết, Đông phân! Nổi trôi chiếc lá giữa dòng sinh diệt, dòng sông vô định rong chơi trên nỗi ngậm ngùi nhân thế. Những con sóng nhỏ đùa gió lăn tăn trải dài suối tóc bạc mầu theo năm tháng phôi pha, chừng như cũng giật mình nhìn lại những rong rêu quanh bờ mà thương cho thân phận đời mình trải vui buồn đã đến hồi xanh xao… Dòng sông nước tinh khiết đầu nguồn dần trôi hoài theo bất trắc cũng mỏi mòn nén dấu thời gian đầy hệ lụy chất đầy trong hoài ức trần ai… Một cuộc xung đột hình thành giữa sóng biển bao la với con sóng lăn tăn êm dịu tại ngã ba lòng cát trắng! Biển thấy gì không một dòng sông hiền dịu như lời Mẹ ru con, thì sao Biển không là vỗ về của người Cha che chắn… Đất trời sao nỡ để bao nỗi chạnh lòng giữa dòng sông muôn thuở dịu hiền hòa nhập tình thâm vào bao la biển cả?

Có một điều muôn đời bất thối chuyển của tình tự trăm năm, loài người từ muôn thuở vẫn nồng ấm hơi thở dịu êm như hương hoa diệu kỳ hoang dại trong dòng máu từ mới hình thành sơn hà đại địa. Mạch huyết trôi dài trên dòng thọ mệnh của một hiện hữu cho từng diễn viên bi hài lẳng độc … theo năm tháng mù khơi, không một ai biết đuợc rõ ràng vào thời kỳ chấm dứt buổi miên trường độc thoại với tâm linh không hình tướng hài hòa giữa bao điều hệ lụy xót xa, Anh muốn biết nhưng chỉ toàn ảo giác xa xôi. Chỉ khi Anh lang thang trên dòng xuôi ngược ngắm từng viên đá cuội, nhặt từng chiếc lá rơi cuối mùa Anh mới cảm nhận về nỗi yêu thương cần thiết nụ hoa đời đang âu yếm hôm qua… nay bỗng sắc úa, mầu phai. Anh mới thấm đau giữa người cho mà Anh tiếp nhận nồng nàn. Anh chỉ hoài mơ như từng trước đây qua một lần chắc chắn rằng, Anh đã nắm giữ an toàn vào lòng bàn tay không kẽ hở, khi đến bờ tuyệt lộ thì đã quá muộn màng bởi hy vọng gì Anh không nhầm lỡ ở kiếp lai sinh?

Chỉ có một điều Anh ơi, hãy chuyển hoá nỗi đau thành những ngọt ngào bất chợt tìm thấy trên lộ trình sinh tử, Anh mới dần tìm lại chốn quê xưa đã một thời Anh quên lãng: định mệnh dành chỗ ngụ cư an toàn cuối mùa gặp lại được bàn tay ân cần của đấng Mẹ hiền, ru Anh vào giấc ngủ bình yên như cuộc tình đầu, rồi tình cuối vuốt mắt Anh yêu bằng lời ru giải thoát với giọng hát ù …ơ ca dao Mẹ!

Anh chẳng mơ hồ gì nữa về Mẹ, điều như cảm nhận được từ những cơn mơ nhân ái, giữa cho và nhận rất chân thành không toan tính, không phiền hà, không giận dỗi oán than dâu bể cuộc đời, lắng yên hòa nhập vào lòng đại dương, dìu nhau vượt trên ngọn hải triều giữa mênh mông trắc trở. Giọng ru ngọt ngào nhập hồn bờ cát trắng bao la quyện chặt nhau chẳng rời dưới ánh trăng mượt mà Anh thấy đó phải không, Anh? Anh phải đứng đó ngắm nhìn về một đóa tinh anh Mẹ, trong cội nguồn vô thỉ vô chung, hiển lộ trên từng cơn sóng xô bờ. Chỉ một sát na tỉnh thức, nguồn hỉ lạc vô tận vô biên chưa kịp tròn đôi mắt khép lại phiền não, như một phép lạ tức thì, làm quên mất nỗi sầu trong tâm hồn Anh đó ạ! Để đến khi Anh hiểu tận tường về nỗi đau trần thế không làm trôi nổi đời Anh, đó là lúc an lành nhất, Anh được nằm xuống lòng thuyền trên dòng “bạch nghiệp thủy”, êm dịu đổ về ru đời Anh ngủ, yên!

Hãy sống được vui mà chết cũng an lành, xin Anh chọn lấy cho mình một định mệnh cưu mang! Bởi rằng dưới dòng trầm thủy kia, có mấy người đủ đầy nhân duyên “Bản lai diện mục” trên dòng sông buồn truyền kiếp áp đặt lên thân phận làm người!

Hỡi dòng sông kia ơi, nghiệt ngã nỗi u hoài …

3:05am, July 14, 2006
Doraville, Ga. 30340
(Nguyễn văn Hoa,
cựu học sinh Phan Chu Trinh, Đà Nẵng
từ niên khóa 1956)

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2007

Nửa Đời

Ta buồn đã quá ba mươi,
Tóc dăm sợi trắng, nửa đời vắng không.
Ta buồn bẻ kiếm quăng sông,
Ta, tên vô đạo múa ngông chém Trời.
Nửa đời nghe nhịp tim lơi,
Giận đời ta hát, yêu người ta si


Nửa đời ôi còn lại gì!
Ngẩng đầu cười ngất, bỏ đi cũng vừa…

Anh Em

Mẹ ngồi nghĩ một ngày kia
Nghĩ từ cục máu mẹ chia nhiều phần
Mỗi phần là một xác thân
“Xác thân” không thể không gần “xác thân”!
Mẹ ngồi mẹ ước “mỗi phần”
Biết suy như mẹ, đâu cần mẹ lo
Mẹ thương nên mẹ dặn dò
“Mỗi phần” chớ nỡ giày vò “phần” nhau!
Mẹ thương nên mẹ quặn đau
Ước gì “cục máu” mai sau vẫn tròn.
Mẹ thương từng mỗi một con,
Các con thương hệt “máu còn chưa chia”.

Nội

Mây giăng trăng trắng đỉnh đèo
Như vừng tóc nội cheo leo tuổi đời!
Gió lành mát vọng biển khơi
Như tình của nội trong lời run run…
Khối lòng nội đắp nội vun
Ngày nay con cháu mới vui tươi lòng.
Dạo vườn, dáng nội cong cong
Em theo gót nội…thấy lòng nao nao
Một mai mất nội thì sao?
Thì trời đất cũng như nhào đổ theo.

Đoản Khúc 5

“Hành trang bao đau xót lúc phân kỳ”
Câu hát tiếng lòng tôi thuở ấy
Bỗng trở về oà vỡ đêm nay
Vô tình gợi những cuộc chia tay
Vẫn chén ly bôi mềm môi ngày tiễn biệt.
Đừng hát nữa em lời xưa da diết
Để câu nguyền yên ngủ dưới trăng.
Hai mươi năm cô đặc nhớ mong
Cung bậc cũ chảy tan thành châu lệ
Như chuyện cổ tích từng đêm thầm kể
Chợt hiện về như thể một cơn mê.

Bù Na 2002

Đoản Khúc 4

Thị trấn trong mưa vỡ oà nhung nhớ
Góc quán bên đường suy tưởng vẩn vơ
Những cuộc chia tay, những lần gặp gỡ
Điệp khúc buồn réo rắt mãi không thôi
Em thì truân chiên, còn ta lắm nỗi…
“Nguyệt tận – trăng tàn – mây tán – hoa trôi”
Cám ơn trời còn buổi hôm nay
Buổi sáng ban mai mưa dài nặng hạt.
Cám ơn em sau chuỗi ngày lang bạt
Có khúc tự tình mình hát… mình nghe.

Tình Ca Cho Em

Giữa tịch mịch của đêm,
Sự yên lặng đẩy anh về phía em xa thẳm.
Đã hai mươi năm mịt mù dài rộng.
Em bây giờ tóc rối còn vương.

Như một gã mơ cuồng
Anh làm kẻ Digan ôm đàn vừa đi vừa hát
Thảo nguyên xanh bát ngát
Trăng cũng xanh như mắt buổi hẹn thề.

Hai mươi năm đời loạn lạc cuộc phân ly,
Anh làm kẻ khác, còn em thiếu phụ
Tháng ngày ra đi nhưng cuộc tình còn đó
Vẫn trang thơ giọt mực có em cùng.

Hai mươi năm biền biệt cũng như sông,
Anh sụt lở bao lần bến nhớ
Hai mươi năm là mấy ngàn phiên chợ
Em ngóng chiều mấy bận trông tin.

Thì thôi em hãy cố giữ gìn,
Tiếng ru hời cho trong giọng hát
Để mốt mai tóc màu đổi bạc
Còn trong nhau một tiếng ạ ời…

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2007

Con Sâu

Lá Biếc - Ảnh: Nguyễn Đức Cung

Con sâu nó bảo nó buồn,
Còn tôi, tôi bảo tôi luôn yêu đời.
Con sâu nó sống đơn côi,
Còn tôi, tôi sống với người chung quanh.
Con sâu cắn lá trên cành,
Tôi mang nước tưới cho nhành đâm hoa.
Con sâu thơ thẩn bò ra,
Còn tôi, tôi trở lại nhà của tôi ./.

Vô Giá

Ai mua cái khó… bán cho,
Giá mỗi một cái: mười mo vàng mười.
Ai mua ta bán cái cười,
Giá mỗi một cái: mỉm cười là xong.
Ai mua ta bán tấc lòng.
Cái giá tổng thể: mười nong tình người.
Kẻ mua người bán: đều cười!

Khắng Khít

“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
“Người trong một nước hãy thương nhau cùng
Nước nhà là nước nhà chung
Áo cơm là áo cơm cùng với nhau
Thấy người máu chảy, ta đau
“Một con ngựa bệnh cả tàu bỏ ăn”…
Hở môi, chịu lạnh hàm răng
“Hở” tình, phải chịu băn khoăn vì tình.
“Vô tri” mà đã “hữu tình”
Lẽ đâu “hữu trí”, “vô tình”…hay sao!

Về Nguồn

Người hỡi người! Xin chào nhau lần cuối,
Ta trở về nguồn ôn lại nét kinh thư;
Ta về nguồn ca bài ca bất tử,
Dù ngàn năm… thù hận cũng phai mờ.

Ta xếp tàn y, thắng yên lưng ngựa,
Gọi bốn phương mưa gió hãy dừng chân,
Cho ta về tắm dòng sông thanh thủy,
Cho ta về như một đứa con hoang.

Hỡi những rừng, truông, khe, suối!
Ta gửi lời từ biệt đến cho ngươi.
Trên núi cao có còn chim đậu?
Ta, con chim cô độc, ngậm ngùi đi.

Ta lần theo dấu mòn quá khứ.
Bản tình ca lạc giữa trời quên.
Mộng hải hồ bỏ lại ngoài biên trấn,
Ta đi tìm một cõi bình yên…

Ta về đây dẫu ngày xưa vàng võ
Tình bao la ta ươm lại mùa sau
Cây lại xanh và muôn hoa lại nở
Và tim ta dòng máu vẫn tươi màu…

Ta không muốn lênh đênh ngoài muôn bến
Mây cứ lang thang và gió mãi giang hồ
Ta dừng lại bên bờ sông dĩ vãng
Em vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn bơ vơ…

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

Đoản Khúc 3

Khúc biệt ly tình ai hát chiều mưa
Đau đáu lòng tôi bao nỗi niềm oà vỡ
Cung bậc tình yêu lúc trầm lúc bổng
Người tiễn đưa người thăm thẳm mờ sương
Vẫn khúc hát chiều mưa quá khứ bàng hoàng
Nghe giông gió cuộn lòng ai chao đảo.
Em tiễn đưa tôi cũng một chiều mưa bão
Ướt sũng phần đời trôi giữa niềm đau.

(Trong quán cà phê Bà Tô)
2001

Đoản Khúc 2

Lá diêu bông một đời huyền thoại
Anh mãi tìm như kẻ mộng du.
Những cuộc bể dâu
Chìm dưới trầm tích.
Anh chơi vơi đợi nguồn yêu thương tuyệt vọng
Thảng thốt gọi đò…
Nghe dội tiếng mình trong chiều vắng lặng… dòng sông.

2006

Đoản Khúc 1

Nơi đây, hoa cứ nở
Mây cứ hồng
Nhưng nắng đã phai
Trời vàng võ đợi ngày tiễn em về bên kia quan ải.
Em không là: Trác Văn Quân
Nhưng ta là: chàng Tư Mã
Mỗi bình minh tìm mãi dấu chân người.

2004

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2007

Trồng Kiểng

Chăm chăm chút chút từng ngày.
Ngày qua tháng lại mà cây chưa thành.
Thành hoa, thành quả, thành nhân?

Thân Tình

Con chó ngủ với con mèo,
Cả hai thanh thản chèo queo yên lành.
Kể chi cái vuốt cái nanh!

Duyên Trăng

Ngồi trong cửa sổ ngắm trăng
Buông màn không nỡ, đi nằm không yên.
Ánh trăng cứ sáng điềm nhiên!

Virus Máy Tính

Chỉ là hoặc “có” hoặc “không”
Hại nhau chi để lòng thòng dây dưa.
Phím này chẳng giống phím xưa!

Bỏ Chiều Chơi Vơi

Em che nghiêng vành nón,
Em thả dòng tóc lơi.
Em áo lụa ngang trời
Em thướt tha trong nắng.

Anh theo màu áo trắng.
Anh theo dòng đời trôi
Anh bỏ anh đứng lặng
Anh bỏ chiều chơi vơi.

Lục Bát Giao Duyên

Hôm qua nắng bỏ đi đâu,
Trời đất mù mịt – mưa sầu dẳng dai.
Rơi rơi giọt vắn, giọt dài
Giọt trong thấm lạnh, giọt ngoài tan mau.

Hôm qua để lỡ chuyến tàu,
Nắng ngồi ga nhỏ - nắng vào, nắng ra.
Tưởng làm một cuộc đi xa,
Ai ngờ mưa suốt thành ra nắng về.

Về Trên Phố Núi

Ngày nào về đây lặng đứng trên đồi,
Nhìn xuống phố phường chìm dưới mưa rơi;
Rặng liễu đìu hiu, gục đầu tóc rũ,
Ta chợt thấy ta lạc lõng giữa đời.

Ngày nào về bên dòng suối êm đềm,
Ta chẳng còn gì để nói yêu em,
Nhìn bóng thời gian, nghe con suối hát,
Nghe tình lắng sâu trong máu trong tim.

Ngày nào về đây lặng lẽ bên hồ,
Trên cành thông buồn chim hót vu vơ.
Sao em không cười, sao em không khóc?
Sao em dỗi hờn, sao em hững hờ?

Ngày nào về trên phố núi sương mù,
Nghe tiếng cồng ngân trong gió âm u;
Tình đã tan theo từng mùa lá chết,
Còn biết tìm đâu lời hẹn thiên thu!!!

Mời Em

Đời ta quán vắng cô thôn,
Mời em dừng lại qua cơn mưa chiều.
Lòng ta gác lạnh đìu hiu,
Em như giọt nắng vàng gieo xuống đời.
Hồn ta gió cát tả tơi,
Em về nghe ấm một trời tịch liêu...

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2007

Thuở Ban Đầu

Thương nhớ Hoa Nguyên Sinh

- Đêm hôm nọ gặp
người ở đầu sông
đôi tay thanh thản gác mái
xuôi dòng
đò chở trăng vàng đi rải từ bến bắc – nam
sang bến tây đông.

- Đêm hôm nay
Bên dòng sông thu cô tịch
trăng không – đò không
– người xưa không!
hai bờ trầm mặc
gió đưa hồi chuông u minh
vọng lại
Một niềm thương nhớ
Hương loài “Hoa” dại
Từ thuở Nguyên Sinh.

Đêm thu 2007

Thoáng Hồng

Người nâng cơm áo người lên
Người nghe nhè nhẹ buồn tênh những buồn
Người nhìn lá đổ chiều buông
Lật trang ký ức gợi nguồn nhớ nhung
Người trông mây nước chập chùng
Cất cao danh lợi…lạnh lùng thêm cao!
Lá xanh tình lá dạt dào
Cúc vàng tình cúc, lẽ nào vàng xa
Tình trời mở rộng bao la
Tình người trải rộng thiết tha những tình…
Hãy im lặng khẽ gọi mình
Chấp đôi cánh nhẹ cho mình bay lên
“Tầm thường” xếp lại một bên
Cho thanh nhẹ lướt giữa mênh mông đời
Thoáng hồng vụt mãi ngoài khơi
Cho tình nhè nhẹ cho đời thanh thanh.

Đi Đường

Đi đường mà dóng hàng ngang
Không gây cản trở cũng mang hoạ vào
Đi đường đừng cất giọng cao
Vỗ tay, huýt gió, nghêu ngao hát hò…
Trên đường còn lắm cái lo
Mẻ chai, cục đá… dọn cho sạch đường.
Không người thì cũng ta vương.
Có ai không muốn đi đường bình yên!

Thuở Yêu Em

Thuở yêu em buồn đau từng cọng tóc,
Từng nhánh thần kinh, từng dòng máu âm u.
Vì yêu em, anh tin Thiên Đàng có thật,
Vì yêu em, anh đốt nến nguyện cầu.

Thuở yêu em, anh nghe lòng quạnh vắng,
S­ương gió khuya khắc khoải gọi tên ai !
Vì yêu em, anh thấy mình bèo bọt,
Mãi lênh đênh trên năm tháng u hoài.

Thuở yêu em, nên yêu đời phiêu lãng,
Hồn lang thang theo gió bạt ngàn ph­ương.
Vì yêu em, anh mơ thành thi sĩ,
Thích làm thơ ca ngợi nỗi cô đơn.

Thuở yêu em, anh thành người bệnh hoạn,
Vì tình yêu cũng là thứ vi trùng;
Khi nhớ th­ương bạo hành lên cơn sốt,
Anh điêu linh, anh khốn khổ vô cùng.

Thuở yêu em, anh sống đời cô lữ,
Bước sông hồ uống mãi chén đau th­ương.
Dù thời gian có làm tim rỉ máu,
Anh vẫn say... Thà một phút huy hoàng.

Thuở yêu em, anh thành tên du mục,
Một đêm nao hồn lạc lối thiên thai.
Vì yêu em mà lòng anh khánh kiệt,
Kỷ niệm hồng nh­ư hạt bụi trên tay.

Thuở yêu em, anh thành ng­ười vô đạo,
Muốn vung g­ươm chém nát cả trần gian.
Thà yêu em, dẫu có về địa ngục,
Còn hơn không mà đư­ợc đến Thiên Đàng

Thuở yêu em, anh như­ tên tử tội,
Cầu xin một lời, một tiếng, một quyền uy.
Vì yêu em, anh nh­ư ngư­ời hấp hối,
Màu hiển linh đã rợp bóng tà huy !

Đất Khi Ấy Là Anh

Khi giọt mồ hôi lăn xuống đường cày,
Đất nhận lời – nhập cuộc.
Chẳng tính toan, thề thốt
Sẵn sàng trao thân.

Cứ chọn giống đi và biết cách làm tình
Đất sẽ trương phình bốn mùa sinh nở.
Dĩ nhiên còn tuỳ thuộc ít nhiều vào nắng mưa - thời vụ
Nhưng vấn đề ở chỗ tin yêu.

Lưng vốn bỏ ra, liệu có buông liều,
Đánh trò may rủi.
Một đời còn chút gì để lại.
Buông tay cày, đất khi ấy là anh.

Cùng Chia

Em, vị nữ thần
đem may mắn đến.
Anh, tên cùng khốn
đưa tai ương về.

Trong ngôi đền năm tháng
Hoạ phúc ta cùng chia.

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2007

Nguyên Sinh Khai Hoa

Tưởng nhớ bác Hoa Nguyên Sinh
Nguyễn Văn Hoa 10.06.1942 - 16.11.2007
***
Nguyên Sinh tròn một kiếp người,
Hoa khai sẵn một nụ cười trong ta.
Đất, trời, mây, nước bao la.
Đó. Đây. Rồi sẽ chỉ là Một thôi.

Như Nguyện

Tặng thân hữu Như Hoài - Hoa Nguyên Sinh

Gặp nhau từ thuở vô cùng
Hôm nay hạnh ngộ trùng phùng ở đây
Thế rồi "Hoài" nguyện đông - tây !
Cội mai đẫm tuyết -
chờ ngày đơm hoa...

Vào thu 2006

Gọi Về

Trực chỉ Tào khê mấy dặm quê,
Mấy dặm rong chơi một nẻo về.
Khẽ nghe, ly biệt lời suối kể,
Lá rụng chờ ai cội Bồ đề.

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

Em

Em là giọt nắng hồng,
Gieo xuống đời mênh mông.
Hồn ta, con thuyền nhẹ,
Lạc ngoài muôn bến sông.

Ta rong chơi ngày tháng,
Qua mấy cuộc tình buồn,
Để hồn : Mây lãng đãng,
Để lòng chùng đêm s­ương.

Chút h­ương cà phê đắng,
Cũng gợi thầm trong ta,
Những cung trầm, phiếm loạn
Một chiều xa... rất xa.

Đ­ường em đi hoa đỏ,
Đ­ường em về hoa vàng,
Em đi, mùa thu nở,
Em về, mùa thu tàn.

Hỡi em, con dế nhỏ,
Hát hoài mấy cung th­ương,
Tình yêu là ánh lửa,
Khi đời : Bóng tịch d­ương !

Chị Dung

Chị Dung bị bệnh tâm thần,
thường ghé nhà tôi xin tiền mỗi ngày.
Tôi vẫn lo có ngày chị sẽ không còn đến nữa.
Thế rồi chị bị xe đụng và đã qua đời.

Chiều chiều chị đến nhà tôi
Chút tình chút nghĩa ở đời trao nhau.
Mất rồi, mới biết lòng đau !

Học

Gần già mới học chữ Nho
Cái nghiên cái bút tròn vo một mình.
Chữ “tâm”, chữ “tính”, chữ “linh” ./.

Xóm Giềng

Càng suy càng thấy ngậm ngùi
Xóm giềng no đói có người có ta
Ruột rà kẻ cận người xa
Xóm giềng hôm sớm cùng ta ngày ngày
Vui buồn hàng xóm cùng hay
Ốm đau đã có bàn tay xóm giềng…
Các con sống chớ gây phiền
Trong tương quan ấy…gắn liền đời ta
Hãy theo ước vọng mẹ cha
Trung thành, chân thật, ôn hoà, cảm thông…
Thương người như thể thương lòng
Giúp người như thể mình mong giúp mình.

Giặt Áo Bên Khe

Ai ngồi giặt áo bên khe
Để người ta thấy, ra về vấn vương.
Tôi đây là kẻ qua đường.

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2007

Vàng Phai Mấy Độ

Vàng phai mấy độ thu phong,
Đàn chim mỏi cánh về trong s­ương mù;
Đá buồn nhỏ lệ thiên thu,
Sông buồn sông cũng viễn du ph­ương nào !
Đêm nghe lạnh buốt tinh cầu,
Chiều quê vắng khúc đồng dao ngọt ngào.
Giật mình tỉnh giấc chiêm bao,
Thấy đời mình đã nhuốm màu tà d­ương...
Thôi, về rũ áo phong s­ương
Ngâm nga mấy khúc " Đoạn Tr­ường Tân Thanh"
Bạc phai từng sợi tóc xanh,
Nghe tình còn vọng những thanh âm buồn.
Đời ta lỗi hẹn bao lần,
Để con cuốc lẻ trên ngàn kêu th­ương.
Giờ như­ cỗ mộc bên đ­ường,
Ung dung ngày tháng, mặc s­ương gió đời.

Thu đông mấy độ tàn rơi,
Sao lòng còn bận những lời nư­ớc non ?!

Vàng Phai Mấy Độ - (Tựa)

Tôi đã từng nghĩ thơ ca phải chăng là chiếc cầu vồng muôn màu gọi ta phải nhìn ngắm, là cung đàn muôn điệu thúc giục ta phải lắng nghe. Nhìn ngắm, lắng nghe với mối đồng cảm cao khiết. Và tôi đang tìm màu sắc nào đẹp, lắng nghe âm thanh nào trầm bổng trong "Vàng phai mấy độ", một thi tập của nhà thơ xa xứ Lê Sơn Thạch.
Vàng phai mấy độ thu phong
Đàn chim mỏi cánh về trong sương mù
Đá buồn nhỏ lệ thiên thu
Sông buồn, sa cũng viễn du xứ nào
Bạc phai từng sợi tóc xanh
Nghe tình còn vọng những thanh âm buồn. . .
Bài thơ chủ điểm là dấu ấn mang tín hiệu vàng phai mấy độ của Lê Sơn Thạch, là lời gợi mở thông thoáng. Dù ở góc trời nào (quê h­ương hay tha ph­ương), con ng­ười sau khi trải qua nhiều bư­ớc thăng trầm chìm nổi đều giật mình soi lại mái tóc trư­ớc g­ương. Phải chăng thanh âm buồn là kỷ niệm, là hồi ức; là thói đời, là mặt trái của chữ tình mà những ng­ười trong cuộc, dù còn t­ương hợp hay đã ly tan đều luôn ấp ủ. Đó cũng nh­ư là thú đau th­ương dành cho một nhà thơ?
Tìm đến với tình yêu, chúng ta bắt gặp một Lê Sơn Thạch bùng nổ như­ng rất lãng mạn :
Thuở yêu em buồn đau từng cọng tóc
Từng nhánh thần kinh, từng dòng máu âm u
Vì yêu em, anh tin Thiên Đ­ường có thật
Vì yêu em, anh đốt nến nguyện cầu
(Thuở yêu em)
Lê Sơn Thạch không ca ngợi thân xác phù du mà đau buồn với từng cọng tóc một cách tinh tế.
Sau trạng thái buồn đau, thất thần, ng­ười thơ sẽ tự cân bằng để tìm lại niềm sâu lắng :
Ngày nào về bên dòng suối êm đềm
Ta chẳng còn gì để nói yêu em
Nhìn bóng thời gian nghe con suối hát
Nghe tình lắng sâu trong máu trong tim
(Về trên phố núi)
Thế giới tình cảm của nhà thơ thật đa dạng, phong phú cho nên nỗi buồn, niềm vui, khát vọng, uẩn ức sẽ tan nhòa để tự nhận mình là đứa con hoang sau khi tắm mát trên dòng sông kỷ niệm :
Ta xếp tàn y thắng yên trên ngựa
Gọi bốn ph­ương mây gió hãy dừng chân
Cho ta về tắm dòng sông thanh thủy
Cho ta về như­ một đứa con hoang
(Về nguồn)
Trong dòng đời chìm nổi, chính vì đã trải qua lắm nỗi phong trần mà mọi người cha, người ông đều ghi ấn t­ượng sâu sắc đối với những đứa con, đứa cháu ra đời. Đó là những đóa hoa, vì sao, giọt nắng...
Ta viết bài thơ
Mừng vì sao mới nở
Một bông hồng vừa dang cánh cho đời
Trái đất thêm nụ c­ười
Và nhân thế thêm nhiều lo nghĩ
Có phải con là chân lý
Là dòng sông hiện tại nối t­ương lai
Là niềm vui
Là hy vọng
Là n­ước mắt đêm dài
Là ư­ớc mơ đã thành trái chín
Là mật ngọt xua tan cay đắng
Là giọt nắng hồng
Là suối n­ước trong
(Mừng đầy tháng Lucky)
Trư­ớc cảnh quan kỳ vĩ, ngàn hoa đua nở, Lê Sơn Thạch vẫn ngùi nhớ hoa cau, hoa b­ưởi, hoa xoan ở quê nhà :
Rừng thông nở trắng ngàn hoa
Dòng sông trải lụa trắng ngà êm trôi
Như­ hoa cau rụng, như­ hoa bư­ởi rơi
Hoa lê nhuộm trắng khung trời cố h­ương
Hoa xoan trắng ngập sân tr­ường
Ở đây hoa tuyết mãi v­ương chân ngư­ời
(Hoa tuyết)
Phải chăng hồn quê vẫn luôn luôn vấn v­ương trong lòng ng­ười xa xứ. Mỗi ngư­ời xa xứ đều có một cảnh ngộ :
Ai ngờ một chuyến ra đi
Là thiên thu vĩnh biệt quê h­ương rồi
Bao mùa lá rụng tuyết rơi
Có đàn chim Việt bên trời bơ vơ
(Về thăm cố h­ương)
Khi cuộc thế xoay vần, mối thắt gút đư­ợc mở ra, định kiến đư­ợc giải tỏa thì đàn chim Việt kia sẽ bay về tổ cũ. Với bài thơ "Về thăm cố h­ương”, nhà thơ Lê Sơn Thạch vừa thắt vừa mở nên ngày về vẫn là đáp số gần xa.
Năm 1968, lư­u dân trên đ­ường mở đất ph­ương Nam đã biến đất hoang thành ruộng lúa phì nhiêu. Đ­ương nhiên, tổ tiên đã mang đậm khí tiết lư­u dân trên đường khai biên mở cõi. Con người xa xứ dù không mở cõi khai biên như­ng cũng có tâm trạng:
Ta như ­những lưu dân
Tìm quê h­ương đã mất
Trên đ­ường chiều hiu hắt
Chuông giáo đ­ường ngân vang.
(Khi những lưu dân trở về)
Trở về cố h­ương đâu chỉ thuần đi thăm những danh thắng, cảnh quê một thời cho đỡ nhớ. Đó còn là đi viếng và nghiêng mình một cách thành kính, cảm thông tr­ước đồng bào mình đã vĩnh viễn nằm xuống.
Ngư­ời nằm xuống, chiếc lá vàng rơi cô tịch
Như­ tinh s­ương rụng một đóa luân hồi
Ng­ười ra đi là trở về với đãt
Đất ôm ng­ười như­ mẹ ôm con
(Cho những ng­ười nằm xuống)
Từ dòng chảy vô tận của thi cảm, Lê Sơn Thạch trong hành trình quy cố h­ương bằng tâm t­ởng đã khôn nguôi nhớ đến các địa danh : Huế, Đà Nẵng, Tuy Hòa, Cần Thơ... Ở các nơi đó, nhà thơ đều gởi lại tấm lòng qua hồn thơ mở rộng muốn ôm ấp cả biển trời, sông núi dành cho toàn dân tộc chứ không phải dành riêng cho một ai. Thế là quê h­ương trong lòng vẫn ấp ủ cả cái còn cái mất. Cho đến ngày nhắm mắt, tình nghĩa khó phôi phai.
*

Bởi, mỗi nhà thơ là một thế giới thì mỗi một diêm quẹt một ngọn đèn, một ánh hỏa châu không soi thấu hết vòm trời bao la.
Bởi mỗi tâm hồn thơ là một vũ trụ thì một cánh diều, một khinh khí cầu, một con tàu vũ trụ cũng không thể khám phá đến tận cùng.
Đành mư­ợn hồn thơ của Lê Sơn Thạch để hẹn hò :
Ta ư­ớc mơ một ngày xanh lá
Nhờ mùa xuân rực rỡ cánh rừng mai
Cho muôn chim về ca hát đêm ngày
Và non n­ước đón xuân về trẩy hội
(Rừng đã cháy)
Ta về như­ máu về tim
Nh­ư con suối nhỏ đi tìm nguồn x­a...
(H­ương xư­a)
Đêm Biệt trang Xử quân tử (Thủ Đức)
Ngày Phú Lạc (Bình Chánh)
1 7. 8. 2007
Kiên Giang

Vàng Phai Mấy Độ - Tập thơ

LÊ SƠN THẠCH
Tên thật là Lê Trung Nghĩa - Tuổi Mậu Dấn - 1938.

Quê quán làng Gia Cát, Sơn Thạch (nay là xã Quế Phong), huyện Quế Sơn, Quảng Nam.

Làm thơ (bút hiệu Lê Sơn Thạch), viết báo (bút hiệu Quế Phong) từ những năm 1960.

Năm 1968, cùng với Nguyễn Quang Tấn, Vũ Hữu Định, A Khuê, Trần Quang Lộc... thành nhập Nhóm Thi Ca "Ngậm Ngãi Tìm Trầm" tại Đà Nẵng và là Trưởng Nhóm.

Từ 1070 đến 1975 là Chủ Tịch Phong Trào Du Ca VN tại Pleiku-Kontum.

Định cư tại Hoa Kỳ từ tháng Giêng, 1993.
Hiện làm việc tại Trung Tâm Văn Hoá và Dịch Vụ Đông Dương, thành phố Tacoma, tiểu bang Washington.

Thằng Rái (3)

Hôm đi chuyến cuối cùng, chú Phu ghé thuyền nghỉ rồi vào chợ Mỹ Chánh, thằng Rái hỏi mượn tiền hớt tóc, chú đưa cho nó một trăm. Đây là lần đầu tiên trong đời Rái có một số tiền lớn trong túi, nó có cảm giác “oách oách“ thế nào ấy. Sau khi đi hớt tóc hết năm đồng, thằng Rái quyết định mua cái bật lửa hết tám đồng. Nó đi quanh chợ xem chơi với vẻ rất tự tin. Lúc đến hàng vải vóc quần áo, bà chủ hàng mời chào:
- Mua áo quần đi cháu!Có nhiều thứ đẹp lắm!
Thằng Rái liền hỏi:
- Không may đo cho tôi làm sao có áo quần vừa?
Bà chủ cười giải thích:
- Ai cũng có số hết, như số này thì vừa với cháu!
Nói xong bà chủ lấy một bộ đồ đưa cho nó và bảo mặc thử. Đó là bộ đồ có áo dài tay màu trắng, với quần kaki màu vàng. Rái cầm rồi ướm thử chơi: “Vừa!... Vừa thật!... mà rất đẹp!”. Rái thầm nghĩ: “Sao họ biết cả số đo mình? Số mình không trùng với ai, với người Tây hay Tàu!”. Nhưng cho dù là thế, thằng Rái ngại ngùng mắc cỡ trả vội bộ đồ cho bà chủ mà nghĩ mình chẳng mua nổi đâu.
Bà chủ nói:
- Mua đi bán cho một trăm đó!
- Cháu không đủ tiền – Nó nói – chỉ còn tám bảy đồng thôi!
Nói xong Rái bỏ đi. Bà chủ gọi lại:
- Thôi được thấy cháu thật thà dì bán cho!
Quá bất ngờ thằng Rái không nghĩ mình mua được bộ áo quần, nó đưa tiền và nhận gói đồ. Đến khi về thuyền, thằng Rái nghĩ lại và thấy sợ: “Mình chưa xin phép mà đã mua áo quần, chắc thế nào cũng bị đánh!”.
Chiều hôm sau về nhà, dù chưa biết chuyện bộ áo quần, thằng Rái vẫn bị lão Diếu mắng:
- Hớt cái kiểu tóc gì giống như thằng ba trợn!
Sững sờ một lúc nó nói:
- Ba trợn chi mô!
Lão hét:
- Răng không hớt ca-rê?
Thằng Rái phân bua:
- Thì dưỡng mai xanh mà!
Nghe tiếng con về và đang bị mắng, mẹ Rái chạy vào:
- Thôi mà ông, con lớn rồi, ưng răng thì cho hắn hớt rứa!
Và xoay sang Rái:
- Ừ, nhìn cũng ra con trai, lớn lắm!
Mẹ bao giờ cũng độ lượng và yêu thương. Rái kéo mẹ xuống bếp, đưa bộ áo quần và tiền làm công hai tháng rưỡi. Sau khi giấu bộ đồ nó đã mua, mẹ Rái cầm tiền ra khoe với lão Diếu:
- Trời ơi tiền nhiều chưa! Từ khi lấy ông tới chừ, chưa khi mô tôi cầm được số tiền như ri, mà nợ thì cứ dồn lại. Số tiền ni tôi trả bớt ít nợ và sắm thêm câu lưới.
Chiều đó thằng Rái lại ra sông cùng với em nó. Lão Diếu đứng trước cửa nhìn hai đứa làm. Cũng như trước, thằng Lúi vẫn chuẩn bị con cúi (2) để mang theo,nhưng thằng Rái bảo để lại và cho thấy cái bật lửa mới keng trong túi.
Hôm nay ra khơi cũng như mọi hôm, sao thằng Rái nghe như có cái gì khác lạ, nó thấy mình như lớn hơn, vững vàng hơn khi tự tay cầm chèo trước dòng sông rộng.
Sau mẻ lưới chạng vạng, nó đưa thuyền về nghỉ thì thấy chiếc thuyền của cha con lão Chái ở đó. Lão đã chết vợ và sống với ba đứa con nhỏ lây lất trên chiếc thuyền cóc quanh các cồn bãi. Thấy thuyền thằng Rái cập vào, cô bé Nhạn con lão cầm đèn nhảy sang xin lửa. Đôi má của cô gái mười sáu ửng lên bẽn lẽn dưới ánh sáng của ngọn đèn trong thuyền, cô bé nói:
- Cho xin chút lửa!
Thằng Rái bỗng nghe lòng rộn lên, đưa tay vuốt vuốt mái tóc vừa hớt dưỡng, hỏi:
- Lấy lửa làm chi?
- Nấu cháo!
Thằng Rái liền lấy cái bật lửa mới có đính sợi dây nơi miệng túi ra đốt đèn cho cô bé. Nó thấy trong đôi mắt đen láy của cô bé Nhạn ánh lên vẻ ngưỡng phục khi nhìn nó. Trong phút chốc, thằng Rái thấy mình thật sự là một gã “đàn ông“. Nó nói:
- Cho nấu chung với!
Sau đó thằng Rái bảo thằng Lúi đem sang thuyền cô bé một con cá hanh (3) để nấu cháo ăn chung.
Tối đó, sau khi cùng với em nó sang ăn cháo bên thuyền lão Chái về, đôi mắt và nụ cười của cô bé Nhạn như cánh bướm chập chờn bay trong tâm trí nó. Và đêm ấy, đôi cánh bướm đã bay vào giấc ngủ khiến nó phải nằm mơ. Nó mơ thấy mình đi hỏi vợ và thấy mặc bộ đồ đã mua theo sau cha mẹ đến nhà gái mà chẳng phải mượn quần áo của ai./.
- Đã đăng trên Tạp chí Kiến Thức Ngày Nay số 614, 01.09.2007 -

(2) Con cúi: vật kết bằng rơm dùng để úm lửa (giữ lửa) được lâu.
(3) Cá hanh: loại cá ngon, hiếm và đắt tiền, người dân chài thường đem bán chứ không dám ăn.

Thơ Tình Viết Trước Cơn Mưa

Nếu em không về,
Chắc có người sẽ buồn nhiều - nhớ lắm.
Từng đêm đen, ly đắng chỗ ngồi
Khói thuốc say mềm con mắt, bờ môi.
Nghe da diết khúc nhạc sầu giã biệt.

Nếu em không về,
Từng đêm mưa rớt.
Lối gầy ướt đẫm suy tư.
Bài thơ bao lần định viết
Cứ dỡ dang theo thi tứ mong chờ.

Nếu em không về,
Đường thị trấn sũng mưa.
Từng bóng đèn đường loang bóng nước
Nằm im hơi
Quên ngày tháng sang mùa.

Nếu em không về,
Đời thành chuyện ngày xưa.
Có kẻ lang thang đi về trong tích cũ
Để anh cứ là anh thuở đó.
Và em yêu còn ngát mộng hôm nào.

Tìm Xóm Hoa Mai

Đi cho cuối núi cuối sông,
Hoa mai một xóm ẩn trong vô cùng

Thằng Rái (2)

Mùa hạ năm đó, khi ngọn gió Lào thổi về hừng hực làm khô khốc cả đồng ruộng và dòng sông, ở quê nó người ta cũng tu bổ nhà cửa cho mùa dông bão sắp tới, thì cuộc đời thằng Rái cũng đươc thay đổi. Nó được cha mẹ cho phụ chú Phu trong những chuyến lên nguồn buôn tranh, tre, mây, gỗ. Mùa này sông nước khô cạn, câu lưới thua kém, thằng Lúi có thể thay nó cùng với cha ra sông và thế là Rái bắt đầu đi buôn. Thằng Rái rất vui khi biết chú Phu tính tình rất phóng khoáng, thích hò hát và lại hò rất hay. Thời trai trẻ của chú cũng vì mê hò hát mà bỏ việc học hành, làm ăn. Ông cụ quá giận bắt phải lấy vợ. Dù vậy trong làng xã chú cũng thuộc hàng có chữ, một thời dạy học đến khi vợ chết mới ở nhà để chăm sóc mẹ. Cậu con trai duy nhất của chú đang dạy học ở một thành phố lớn ở phía Nam.
Thằng Rái vốn cũng là một kẻ mê hò hát, nhưng đáng tội là chẳng biết hò hát gì cả. Trong nhà cũng chẳng ai hò hát gì: cha nó thì cái giọng thổ rè rè, chắc là ghét hò hát. Còn mẹ nó hò hay nhưng chỉ hò dỗ con lúc còn nhỏ, bây giờ con lớn thì chẳng khi nào nghe mẹ hò nữa. Nhưng những lời ca dao từ giọng hò của mẹ cứ dặt dìu suốt cuộc đời thằng Rái. Nhớ những đêm xưa, giữa giấc ngủ mơ màng, tiếng mẹ cất lên vỗ về em nó trong cơn khát sữa nghe mỏi mòn một nỗi buồn vời vợi như lời thở than của một cõi lòng vô vọng.
Đi với chú Phu, cảnh sông nước thì chẳng có chi là lạ đối với thằng Rái, nhưng ra khỏi khúc sông bến phơi lưới mà nó lẩn quẩn từ nhỏ đến giờ thì đây là lần đầu,và giờ này thằng Rái mới biết Trường Giang là dài rộng thế nào. Còn công việc, cũng có những lúc cật lực làm việc mà không có giờ nghỉ nhưng cái tuổi của nó lại vui và có phần lãng mạn với các bè gỗ vượt suối xuôi ghềnh, hay những lần ngược dòng dưới trăng khuya nghe câu hò mái đẩy cất lên cao vút giữa đêm ngàn khiến cho kẻ xa quê thấy chạnh lòng man mác…
Những lần cắm thuyền đợi bao ngày trên bến sông Ô Lâu. Những đêm dài nơi bến lạ ngồi buồn, chú Phu thường kể chuyện đời cho bọn thằng Rái nghe, chú kể lại thời trẻ của mình với câu hò điệu hát trai gái ngày đó thật vui: bờ ruộng, nương dâu, đêm trăng giã gạo, gái trai đối đáp thâu đêm. Ngày đó chú cũng chẳng biết hò, trốn vào Huế tìm trường để học. Sau này hò được là đi suốt đêm, nghe đâu có hò hát là đi liền. Có lần bỏ cả công việc, qua bên kia sông hò mấy ngày khiến ông cụ giận quá lôi về đánh cho một trận nhưng vẫn không chừa. Ông cụ đành phải bắt lấy vợ, nhưng lúc đó chú đã có tình yêu với một cô gái quê ngoài kia . Cô ta phụ cho người dì vụ gặt năm ấy. Cả hai đã yêu nhau qua câu hò tiếng hát và chú Phu xin khất lại ba tháng. Đùng hẹn cô gái trở vào, chú Phu liền nói rõ ý định cầu hôn, nhưng cô gái chỉ buồn buồn không nói. Hai người ở bên nhau mầy ngày rồi chia tay. Lúc sắp giã từ, cô gái nói: “ Chia tay nhau lần này là hết, bởi ba mẹ em đã gả em cho người ta và tháng này cưới. Hãy tha lỗi cho em!”
Nói xong cô gái bật khóc rồi bỏ chạy. Từ đó họ cách biệt nhau. Sau này còn nghe nói, cưới nhau được vài tháng thì cô gái lâm bạo bệnh mà chết.
Nghe đến đây thằng Rái cũng nhuốm buồn nỗi buồn của người kể chuyện. Và nó cũng tiếc cho thời đại của mình, chẳng còn cảnh trai gái hò hát với nhau nữa. Bỗng nhiên thằng Rái có một thắc mắc kỳ lạ, nó tự hỏi những đứa con của nó sau này có còn được nghe những giọng hò đưa nôi hay không?
Lúc Rái theo làm cho chú Phu thì một ngày công ba chục đồng, mười đồng đong được sáu lon gạo. Nhưng thằng Rái làm tháng nên được trả hai chục đồng. Đó là một công việc có tiền công quá mong ước của mọi người. Đi như thế này, nó mới hiểu được câu” mua tận gốc, bán tận ngọn“ là thế nào. Bây giờ thì nó đã biết rất nhiều và làm được rất nhiều việc. Sau này nếu chú Phu không thuê nó nữa thì nó cũng có thể kiếm việc để làm. Nó mang trong lòng ước mơ đổi nghề, đổi đời từ đó.
Nhưng tất cả mọi điều chẳng hề khiến nó bận tâm suy nghĩ, chỉ có chuyện tình bi thương, huyền hoặc của chú Phu làm nó tơ tưởng mà thôi. Chú kể tiếp: Ngày đó, sau khi vợ chú mất, chú còn rất trẻ, cũng xuôi thuyền dưới một đêm trăng thế này. Lúc đó gần nữa đêm, trăng sáng vằng vặc, bỗng từ thuyền phía trước một giọng hò cất lên: "Hò… ơ… ơ… Đường về ngày đó xa khơ…khơi, Cách sông… cách suối… cách chàng… chàng ơi!... Hò…ơ…ơ…Gặp chi một thuở trong đời …Để thương… để nhớ… để mình về đâu?... Hò … ơ… ơ … đêm nay trăng giải mối sầu… Sông dài trời rộng… khoang thuyền đơ…đơn… côi!"
Chú Phu không khỏi giật mình tự hỏi, tại sao có giọng hò giống người xưa như vậy, lại còn đúng tâm tình của mình là sao? Chú Phu bảo những người bạn chèo mạnh hơn, rồi hò đáp lại: "Hò… ơ… ơ… người đi bộ ấy xa xăm… Cách sông… cách núi… cách tình sao vơi? Chờ nhau mấy độ sao dời… Trông nhau chưa hết cuộc đời còn trông… Hỏi người có phải cố nhân… Gặp nhau có phải duyên trờ…trời… hay không?... Đêm nay xuôi ngược dòng sông… Cùng ai xin giải mối sầu… thuở nao!...". Nhưng sao chiếc thuyền nhỏ phía trước chỉ có một người con gái chèo sao nhẹ nhàng thế, mà thuyền chú ba tay chèo vẫn không sao đuổi kịp. Chèo thế nào thì hai thuyền cũng cách xa nhau một con sào, hai thuyền đâu xa nhau là mấy, chú đứng ở mũi thuyền nhìn cô gái trên lái thuyền trước. Cũng dáng dấp ấy, cũng giọng hò ấy, sau người không quay lại nhìn nhau một lần chứ hò để làm gì, nhắc lại chi những lời nói trước với nhau! Chú Phu chưa hết bồi hồi bởi ẩn ý trong những câu hò thì thuyền đến một ngã ba sông bàng bạc sương khói dưới trăng khuya và chú Phu cũng không còn thấy chiếc thuyền phía trước đâu nữa.
Nghe kể tới đó, bạn chú cũng là chị họ của cô gái kia nói: “Thật ra thì em tôi không phải vì bạo bệnh mà chết, mà sau đêm tân hôn, người chồng nói rằng em tôi không còn trong trắng, rồi từ đó dằn vặt, hành hạ từng ngày!”.
“Đồ bệnh hoạn!”. Chú Phu tức giận: “Chưa bao giờ tôi gặp người con gái nào đoan chính như cô ấy! Yêu nhau thế, nhưng không khi nào tôi cầm được bàn tay!”.
Bạn chú nói tiếp: “Thế rồi một hôm, người ta không thấy em tôi về nhà, liền túa ra tìm. Nhưng chẳng tìm gặp đâu cả. Họ chỉ thấy đôi dép em tôi để lại bên bờ sông. Sau này cũng có người nói, thoáng thấy em tôi trên một chuyến đò…”.
(Còn tiếp)

Cũng Muốn Kêu

Ai có gì đổi bán mua không?
Tiếng ai giữa chiều nghe dưng buồn lạ.
Ngẩn ngơ nhìn mớ đời đã cũ
Cũng muốn kêu, sao cứ dại ngây lòng.

Lặn Lội

LẶN LỘI

Đàn chim về núi ngủ rồi
Nắng chiều cũng tắt đỉnh đồi cao cao
Ai còn lặn lội bờ ao
Tay bèo, tay ốc… tay nào cũng không!
Một tay lặn lội cho chồng
Một tay lặn lội cho con ấm lòng
Những bèo, những ốc, những rong
Những…em lặn lội…quên lòng của em!
Ngẩng lên, đêm đã vào đêm
Đường về, bèo ốc… ướt mềm yêu thương!

Thằng Rái

Vừa ngoi lên từ đáy nước, thằng Rái đã vội leo lên chiếc thuyền chài với mảnh lưới vướng cành mục và cứ tồng ngồng như Chữ Đồng Tử nhào tới bên bếp để sưởi. Nó đang cóng!
Cái cảnh sông nước của cha con nó vẫn thế bởi quần áo chỉ độc một bộ,cần giữ khô để ngủ, nhất là giữa một đêm đông như thế này. Thằng Rái xuýt xoa: “ Đông này lạnh thật! Lạnh hơn đông trước “ . Lão Diếu ngồi bên bếp. Lão nhìn thằng Rái rồi thêm củi vào. Chẳng biết lão nghĩ gì khi nhìn con như thế. Tuy vậy cũng có lần lão nói: “ Thằng Rái cực quá mà lớn không nổi” . Quả thật trông thằng Rái có vẻ còi, nhỏ xác so với tuổi. Mặc dù vậy, thằng Rái cũng đã thay lão gánh vác việc nhà ba, bốn năm rồi chứ ít sao. Từ ngày nó 14, chị nó đã đi lấy chồng, nhà không còn ai. Thằng Lúi em nó, cũng chỉ phụ cho mấy sào. Còn mẹ nó ư?. Lão Diếu vẫn hay biếm vợ: “ Mụ ấy thì làm được gì? Vá cho đôi lỗ lưới rách là nhiều!”
Hai tay lão Diếu run lật bật lần túi tìm bâu(1) thuốc lá. Từ lúc lâm bạo bệnh, lão bị tật run tay như thế. Lão quấn một điếu rồi chìa cho thằng Rái: “Hút đi! Đỡ lạnh lắm!”. Thằng Rái đón điếu thuốc từ tay cha nó rồi rút que củi đang cháy ra mồi. Nó rít một hơi thật dài rồi nghệt cổ ra nhả khói cách điệu nghệ như một gã trai. Khói thuốc làm nó quên lạnh, nhưng cái cách và ánh mắt của lão Diếu vẫn xem nó như là đứa con nít khiến nó cứ bực mình: “Mình mà là con nít à?”. Nó nghĩ thế.
Sau khi nhìn bầu trời một lúc, lão Diếu nói:
- Đêm nay chắc không ngủ được rồi!
Thằng Rái đã mặc xong quần áo, đã cảm thấy bớt lạnh. Nó đang săm soi cời than và củi, nghe thế liền hỏi:
- Không ngủ thì làm chi?
Lão Diếu vui vẻ giải thích:
- Đêm nay chắc mưa to!
- Không mưa mà đã rét buốt thế rồi chưa đủ sao? thằng Rái càu nhàu - Còn mong gì nữa!
- Mưa thì nước về nhiều hơn, đục hơn. Nghề này chỉ nhờ có vậy!Lão Diếu giảng giải.
Cả hai chưa dứt lời thì đã nghe tiềng gió thổi mạnh trên mặt sông. Con thuyền đã được cắm sào nhưng nó cứ xoay liên tục theo chiều gió và thằng Rái nghe lộp bộp trên mui. Mưa bắt đầu rơi. Nó nghĩ thầm: “Lại một đêm rét buốt khổ cực nữa đây!”.
Gia đình thằng Rái vốn là dân vạn chài. Dân sống không nhà thác không mồ, trôi nổi trên các đầm phá, sông nước. Một cuộc vô định bốn phương. Thằng Rái chỉ ước mơ bình thường như bao người dân khác, có một mái nhà ở xóm làng, một miếng ruộng để cày và những đứa con đi đến trường. Đừng nói rằng người dân vạn chài có cuộc sống tự do tự tại sông nước thênh thang bốn mùa mát mẻ. Không, thằng Rái chỉ mong ước một cuộc sống thật của nó. Ước mong một đêm đông giá được cuộn mình trong mớ bao bố ngủ từ đầu hôm đến sáng mà không sợ nghe mẹ nói hết gạo! Còn những ý tưởng, nó không biết! Dù bây giờ gia đình thằng Rái đã có được một mái nhà nơi rẻo đất cha con thường phơi lưới ở ven sông, nhưng bao năm rồi người ta vẫn gọi là dân “ngụ cư”. Hai người chị của nó cũng lấy chồng vạn chài. Chị Kìm theo chồng sống tuốt trong Đầm Thừa Lưu nước ngọt; còn vợ chồng chị Mòi thì ở Vạn đò Gia Hội, chồng khuân vác và vợ bán mía khúc. Gia đình thằng Rái chẳng mấy dịp thăm họ. Nhưng mới đây có người từ hai nơi ấy về nói rằng: Chị Kìm đã bị chồng bỏ rơi theo người khác ; còn chị Mòi đói rách, nheo nhóc với tật bệnh thế mà chồng chẳng lo, được đồng nào đem chè chén sạch.
Tội nghiệp mẹ, thằng Rái đau lòng khi thấy mẹ kêu khóc: “Cái phận đàn bà, răng mà khổ rứa con ơi!”. Nghe thế lão Diếu lại đay: “Đồ đàn bà dư nước mắt!”. Nói xong ngoảnh mặt chổ khác, hai tay lại lật bật tìm bâu thuốc lá. Còn thằng Rái rủ thằng Khả ra gốc bàng trước đình ngồi hút thuốc. Nó nghĩ mọi sự cũng chỉ vì nghèo!
Sau một đêm vật lộn với gió mưa rét buốt, thằng Rái chỉ mong chóng về bến để chui vào mớ bao bố nơi cái võng tre dành riêng cho anh em nó. Rái không cần cả bữa cơm sáng nóng hổi mẹ nấu sẵn, nó cũng chẳng kịp nghe những lời khoe mẽ tài cán của lão Diếu, nó thèm ngủ. Cho đến khi gọi dậy buổi trưa, lúc ngoài trời vẫn còn lay bay những sợi mưa trong gió lạnh, mùi thức ăn sực nức do mẹ dọn ra nơi cái sạp khiến cơn đói đã bị nén xuống từ lâu giờ bỗng cồn cào bừng dậy làm cho thằng Rái không thể nào ngủ thêm được nữa. Vậy là nó bật dậy vung chân hất mớ bố rách sang bên, rồi nhảy qua sạp vớ ngay bát cơm ngấu nghiến một hơi liền mấy bát no bụng mới buông đũa ngồi xuống. Cách ăn uống của nó lại khiến lão Diếu chửi:
- Ăn uống cái chi lạ! Nếu được ra làng làm sao ngồi mâm với ta?
Thằng Rái thì nghĩ khác: Mình đói thì mình ăn, ăn sao mà chẳng được! Ăn miếng cơm mình làm ra thì có chi đâu mà xấu hổ? Ai muốn ra làng thì cứ sửa!
Sau bữa ăn, thằng Rái lấy phần thuốc đã chia cho mình bỏ vào túi rồi ra khỏi nhà. Trước đây lão Diếu chỉ chìa bâu cho quấn một điếu khi hút mà thôi. Nhưng điều đó không làm nó bận tâm. Cái mà thằng Rái luôn nghĩ đến là một cái bật lửa. Nó muốn có một cái bật lửa để trong túi như một người đàn ông thực thụ. Một người đàn ông không thể đi xin lửa, mà phải có lửa để cho người khác. Thằng Khả, bạn nó, cũng có bật lửa, nhưng cái đó đã cũ, bánh xe bật lửa đã mòn. Thằng Khả là bạn thân của nó từ nhỏ, dù Khả lớn hơn nó hai tuổi và nó chỉ tìm Khả để chơi trong khoảng thời gian được nghỉ từ đây đến chiều. Chúng gặp nhau thì cũng chỉ nói những chuyện tầm phào của những chàng trai mới lớn, hoặc có những đồng cảm như nhau và cả hai chẳng cần nói gì, chỉ nằm yên nơi bộ ngựa ở đầu hồi nhìn nỗi buồn rơi trên cành, sầu đông trụi lá bên ngoài cửa sổ. Thế nhưng bây giờ không thể tìm đến Khả chơi được nữa. Khả đã cưới vợ ba tháng nay. Không thể tìm Khả để chơi cũng buồn thật, nhưng điều khiến nó hối tiếc mãi trong lòng là nó không đến dự lễ cưới của bạn được. Khả đã mời và nhờ nó phụ rể. Khả đã nhắc nó đến mấy lần, nhưng làm sao nó đi được đây, áo quần đâu mà mặc? Từ nhỏ cho đến bây giờ, thằng Khả cũng như nó, chỉ được gia đình may cho bộ đồ ngắn bằng vải go. Loại vải cứng ngắc những hồ, có mùi ngai ngái và chỉ có hai màu đen hoặc đà. Vậy nhưng mỗi lần được may, chúng nó vẫn lấy làm vui sướng lắm, cứ chạy đến nhà bác thợ ngồi để rồi bị bác ta mắng mỏ. Ngay cả Khả chỉ đến ngày cưới vợ mới được may cho bộ đồ dài. Ngày đi hỏi vợ (và những lần đi làm rể) thằng Khả vẫn mượn áo quần người anh họ để mặc. (Còn tiếp)

(1) Cái bâu: loại túi có nhiều ngăn được may bằng bẹ chuối khô, dành để đựng sợi thuốc lá.

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2007

Mẹ Con

Từ trên cao đỉnh nỗi buồn
Trông theo dòng nước bỏ nguồn mà đau
Thuở vừa xé ruột cắt nhau
Không đau xé ruột mà đau lìa tình!
Cũng từ phút ấy lặng thinh
Xót xa con sẽ bỏ mình mà đi…
Bao giờ hiểu được hỡi con
Đong đưa cái khổ mãi còn đong đưa
Khi đi sớm lúc về trưa
Nhọc nhằn nào quản nắng mưa đêm dài
Cũng từ ngày một ngày hai
Cũng từ dạo ấy tương lai mơ hồng
Bên con từng phút phập phồng
Từng hơi con thở từng lòng thở theo
Từng đêm trăng muộn về treo
Từng âu lo cũng cheo leo bên đèn
Cuộc đời lội lội chen chen
Tìm cơm áo cũng đen đen hồng hồng
Khi đen, đen cả tấc lòng
Khi hồng, hồng cũng mơ hồng tương lai
Rồi từ đó, tháng năm dài
Thôi ngày chập chững, sánh vai cùng người
Mẹ xin con nửa nụ cười
Lẽ nào con lại khước từ sao con!
… Xót lòng, mẹ thấy héo hon
Bé oà khóc lỗi, mẹ oà khóc vui…!

Khoảng Trời - Khói Thơ

Vì em là chiếc bóng bay,
Trong tay anh nếu không có sợi dây sẽ vỡ.
Khi tình yêu thở vào hơi thở,
Lời thì thào nâng đôi cánh hư vô.

Và vì anh khoảng trời thơ
Trang giấy mỏng tờ mây không giữ được.
Vì, và vì ta từng đêm vẩy mực
Lên cuộc đời mưa sẽ vỡ bóng bay.

*
Chỉ có gió với anh trong căn phòng,
Cùng xoá bức tường màu trắng đục
Nâng niềm đau uống tủi cực cười xoà,
Bệnh nhân ư, cũng chẳng là thầy thuốc
Có ốm đâu để thăm mạch định toa.

Anh treo lên đầu giường,
Một trời ngâu thổn thức.
Cuốn thời gian làm ống tiếp quan hà.
Ôm mảnh giấy,
suốt đời đi tìm nơi chứng thực
Con chữ ngoằn ngoèo trên đường gạch tít xa.

Và dấu ấn hôm nào mở ngực,
Đóng lên đời, bật dậy tiếng: ừ, ta.

*
Rồi nghe,
Tình mớm môi, máu thịt tươm trào.
Ngấm dần tứ chi – linh giác,
Co rút cuộn mình, làm con trút
Ngã chúi vào sâu hút mênh mông.
Nút hận thắt vòng
Bủa giăng trận đồ mê hoặc.

Nỗi nhớ căng lều, giăng bạt
Ký ức thăm tìm lời sương khói tiễn đưa.

Chuỗi đời xâu hạt vàng thu.
Quàng lên ngày tháng – từ bi cõi người.

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007

Nón Cời Của Mẹ

Ngày của Mẹ - Mother’s Day 2007
(13-05-2007)

Nón cời Mẹ gượng gió lay,
Bạc phơ tóc, nắng che, xoay bên nào ?
Bài thơ chiếc nón, hôm nao :
Tuổi xuân mộng mị, giờ hao dáng gầy !


Trăng ơi, từng khối trăng đầy,
Hững hờ đời Mẹ, tháng ngày buồn vui.
Ái ân cách biệt bùi ngùi,
Ngửa nghiêng lòng Mẹ, hắt hiu bên đời …


Thoắt vang sấm dội giữa trời,
Đào sâu huyệt mộ, Mẹ rời thế nhân .
Nón cời vật báu con nâng,
Tả tơi cõi mộng, khóc ân Mẹ hiền ….

Doraville, Georgia 30340


Mẹ sanh Bà Đặng thị Bé, Pháp danh Tâm Đắc mất ngày 05-03 Tân Tỵ (2001) 82 tuổi.
Mẹ dưỡng Bà Nguyễn thị Cảnh, Pháp danh Tâm Bảo mất ngày 27-12 Tân Tỵ … tuổi.
Nhị vị Thân mẫu qua đời
Lúc HoaNguyênSinh 60 tuổi
Những ngày giỗ nhớ Mẹ năm xưa.
Doraville – Georgia Hoa Kỳ.

Phố Núi Chiều Mưa

Nắng xế chiều hoang lòng viễn xứ
Hoa vàng mộng úa bóng người xưa
Đâu nắng, đâu hoa, đâu ngày cũ
Vàng chi lắm vậy Dã Quỳ ơi!

Hoài Niệm Bạn

Tưởng nhớ Lê Nhật Linh

Bạn bỏ ta đi dẫu biết rằng đó là lời chia tay báo trước. Vậy mà ta vẫn hy vọng một phép mầu níu giữ bạn ở lại cõi trần gian này vì mẹ già, em dại (dù những đứa em thân thiết đã qua đời sống hôn nhân – riêng bạn vẫn đi về một cõi), vì những thằng bạn đồng môn và vong niên, yên phận thủ thường với vợ con đề huề, bạn thì như mây trời phiêu hốt, đến rồi đi, hợp rồi tan như một hành trình thầm lặng bên kia núi, phía hoàng hôn.

Bao lâu rồi Linh ơi, mười năm có lẽ, ta gặp nhau như một sự tình cờ, rồi những tháng ngày tìm đến nhau trên những con ngựa sắt già cổ lỗ, vẫn cười ran sau cuộc rượu đêm khuya, đắc ý vì câu thơ hay, hả hê bởi ca từ đẹp.

Những đêm khuya sau mỗi ngày của mỗi đứa vất vả ngược xuôi bởi cơm áo đời thường, bạn cùng ta vòng vòng tìm một góc quán vừa ý để ngồi nghe Flamenco, để đắm mình trong cõi Trịnh và Mơ Suối Thiên Thai của Văn Cao – Một lon bia uống suốt hai giờ để ngắm nhìn nàng digan người Việt bập bùng trong tiếng trống ở Carmen! Ly rượu tràn sóng sánh rán ngồi nghe người ta hát nhạc Trịnh ở “Yesterday” mà chê không mang dấu Trịnh hồn Sơn.

Rồi đêm cao nguyên chở nhau trên chiếc Dream vượt mấy dốc mưa, yên vị bên ly vang Dalat ngồi nghe giọng khàn đục của Người Đàn Bà Hát trong “Cung Tơ Chiều” lòng thổn thức bởi lời thơ trong nhạc:
“Buồn như ly rượu đầy
Không có ai cùng cạn.
Buồn như ly rượu cạn
Không còn gì để say…”


Ta nhớ chiều hoàng hôn bên bờ hồ Xuân Hương, trong tĩnh lặng của chiều buông, bạn đứng để ta chụp những tấm hình trong giá lạnh chiều cao nguyên mà có ngờ đâu rằng đó là những hình ảnh ta nắm bắt, lưu giữ của một kiếp người như mây phiêu bồng trong cõi tạm.

Ta nhớ và ta biết giờ đây bạn không còn “Tưởng Chuyện Ngàn Sau” nữa.
“… Người về gối rét nằm đau
Nghe trên thước đất phai màu nhớ thương
Chiều nào mây vọng hồn chuông
Ngừng chân đôi kẻ trên đường mãi mê
Nghe tim ta lỗi câu thề
Nghìn thu xa vắng…” (Hồ Dzếnh)

Ta nhớ ta đã từng nghêu ngao ca từ trong Trầm Hương Ca (bạn thì không thích lắm) để bây giờ có thể ví bạn như là những cái Như trong bài hát:
“Như loài chim đau thương bật khóc, trên cây khô, cuối mùa đông.
Như cỏ hoang xanh trên từng luống, trên non cao một ngày bắt đầu.
Như đôi chim quyên trên bờ cát chiều, nước vô tình đã dâng đầy động tiên xưa.

Như cuồng lưu xoay quanh ghềnh đá, qua bao năm – vẫn hoài công
Xin phù sa nuôi linh hồn tím."

Ôi một linh hồn tím, tím như hoa lục bình vừa trôi vừa nở, tím như đêm khuya làm nền cho hoa quỳnh hiện diện giữa tịch nhiên.

“Vàng chi lắm dã quỳ ơi
Tím làm chi để cho đời thương đau.
Ba trăm năm nữa về sau
Ai người còn đứng bạc đầu khóc Linh…”

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2007

Hoa Nhà Ai


Hoa nhà ai, quên mất rồi,
Nhớ là hôm trước thấy người qua đây.
Làm chi mà giữ được mây !

Thật Lòng

Mang lòng mà trải ra phơi
Ai chưa “trải” được chưa “phơi” được lòng
Dù đen, dù đỏ… cũng đời
Dù chua, dù ngọt … cũng “phơi” cho người
Thật lòng chẳng sợ lòng cười
Cứ “phơi” cứ “trải” màu, mùi cũng bay
Cái gì còn lại trên tay
Sẽ là cái đẹp những ngày bên nhau.

Thu Xa

Tha hương ngồi
ngắm rừng Thu,
Thương Quảng nam
Thu xa lơ … xa lắc !

Rưng rức lòng phải khóc,
Hay che mặt cười khan … hè !
(sợ người bảo giống điên)
Cách nửa vòng xoay trái đất
Hai đầu giờ sai giấc :
Bên mộng là ngày,
Bên thực lại là đêm…
Đời chéo nhau giữa đôi bờ xa lắc,
Chéo nỗi niềm bất trắc lắm, Người ơi !

Atlanta nương tựa,
Chỉ đất khách quê người .
Còn quê hương Ta, nóng hổi:
Tô “Mì Quảng” Bà Chín (*) kia đợi,
Thâm trầm bâng khuâng nỗi nhớ quá đây … nì !

Để có một ngày đuờng về quê,
Viếng mộ phần chư Tôn linh : Gò Ông Ruộng .
Tộc Nguyễn văn “Phái nhì”
Ghé chợ chiều mua rượu trầu cau, hương hoa quả,
Rẽ lối vào Nam phước, ngã ba …
Chầm chậm xôn xao nghe chiều buồn lựng khựng,
Thấy mất nhịp “Cầu Chìm” thuở trước thương thương !

Chợt dòng sông lẫy hờn,
Thấy dáng Ta về, xiêu xiêu tóc bạc,
Bỗng thương nhiều che mặt khóc, hỏi :
Sao quanh bờ tre cứ mãi còn xanh ?

Quặn thắt lòng, chính Ta,


Tuổi thơ đã mất:
Chạp mả thăm quê, Xuân Thu nhị kỳ lễ hội,
Trôi mất cả những chiều :
Nhảy ùm đen đúa tắm mát với dòng sông …

Thu không dừng
thời thơ trẻ,
Thương “Cầu Chìm”
Thu xa lắc … xa lơ !


Atlanta,Georgia
Thu 2005

(*) Mì Quảng Bà Chín Đànẵng là thân mẫu tác giả …

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2007

Nhạc Mưa

Saigon Mưa Ký Ức
Ảnh của Nguyễn Đức Cung - www.dunglac.org

Đêm mưa giọt xuống máng tôn
Nhịp nhàng rỉ rả theo nguồn mưa rơi.
Bất ngờ, giọt trúng hồn tôi !

Tiếng Việt

Sắc huyền hỏi ngã ô ơ,
Ạ à ă â lời thơ bổng trầm.
Du dương vọng mấy ngàn năm ./.

Dặn Dò

Nhìn theo điệu cánh chim non
Sau lưng chiếc tổ chỉ còn bâng khuâng
Chim ơi, vui hãy cành gần
Chớ mơ trời rộng, chớ cần cành cao
Một mai, chầm chậm, không sao
Khi chim vững cánh, cành cao hãy còn
Bao la nước nước non non
Trời xanh nhẹ gió vườn hồng nở hoa
Điệu ru đôi cánh gần xa
Trời xanh thêm rộng vườn hoa thêm hồng…

Chung Sống

Mẹ đưa con mẹ về làng
Con reo vui nhặt lá vàng, lá khô
Mẹ đưa con đến bờ hồ
Để xem con giếc, con rô…thế nào.
Quanh năm lũ lá xạc xào
Quanh năm lũ cá lao xao từng đàn
Con về níu lại thời gian
Đừng cho cát bụi miên man tuổi đời!
Lá rơi lìa cội, lá rơi
Để cây nuối tiếc một thời bơ vơ.
Từng đàn lũ cá ngẩn ngơ
Quanh quanh, lội lội khi bờ khi khơi
Vài con én nhỏ tung trời
Hồn xuân phảng phất như mời gọi xuân
Cuộc đời chừng đã nên khung
Những nhỏ nhoi ấy… đã chung cuộc đời.

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2007

Cánh Chim Bằng

Phải trái đồng nhau, đều chung cánh,
Cao thấp chẳng khác, hoá thành không.
Chim bay muôn phương như là mộng,
Thật mộng trong đời, thật hoá không.

Dã Quỳ Ơi!

“Hỏi tên rằng biển xanh dâu
Hỏi quê rằng mộng ban đầu đã xa.”
Bùi Giáng

“Vàng chi lắm vậy dã quỳ ơi!”
Mây trời phiêu hốt đã ngừng trôi
Chim trời mỏi cánh phương nao nghỉ
Đây nắng đây hoa lặng cuối đồi.

Lòng chợt bồi hồi bạn đã xa
Nhạt nhoà năm tháng bóng người qua.
Vàng nát lưng đồi quỳ rũ rượi
Tím ngắt pensée mộng hải hà.

Dẫu biết vô thường một đoá hoa
Sắc không cõi tạm biết đâu là…
Ba trăm năm nữa nào ai biết
Nửa cuộc nhân gian bỗng nhạt nhoà…

Hai mươi ba giờ, ngày mười ba, tháng giêng 2007

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2007

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2007

Công Người

Ai đem vất vả lên đồng
Để cho ruộng lúa đơm bông chín vàng
Tay người, bát gạo trắng ngon
Cho ta những bát cơm còn mồ hôi!
Ai cho cái chén, cái nôi,
Cái chăn đêm lạnh, cái nhà ngày mưa
Ai cho cái áo em vừa
Con đường đi sớm về trưa cùng người
Từng cành, từng nụ xinh tươi
Ai tô cái đẹp nụ cười thêm duyên
Lững lờ mạn sóng đưa thuyền
Ai ưu ái tiễn khách miền sông xa
Một vùng mây nước bao la
Giọng ai hát đó… cho ta nhẹ lòng
Rừng cao vời vợi nhớ mong
Những trang sách nhỏ dẫn lòng lên cao
Nắng về từng sợi xôn xao
Nón ai che mát má đào ngày xuân
Đường kim, mối chỉ ngập ngừng
Phải chăng thương vải thợ dừngtay khâu
Sương chiều nhẹ xuống hàng dâu
Ai nuôi lá mượt cho bầu tơ thơm
Thương mùi rạ, nhớ mùi rơm
Trong ta thơm toả… mùi thơm của người…

Lưu Luyến

Đưa em qua dốc đường về
Nghe lòng quạnh quẽ bốn bề lặng thinh
Ai ru khúc hát ân tình
Như lời của mẹ ru mình ngày xưa.
Đưa em qua dốc đường mưa
Lòng như chan chứa những mưa của lòng
Ai ngồi bên cửa chờ mong
Như hình ảnh mẹ xót lòng trông con…

Vọng Mãi Bến Bờ

Kẻ đứng xuôi tay, người ngồi giấu mặt.
Để cuộc tình đổ bóng xuống sau lưng
Để con sông một đời chảy miết
Để bến bờ vọng mãi vạn lời câm.

Ngũ Ngôn Nửa Đời

Nỗi nhớ thúc vào hồn,
Lòng đêm đau ngọn vó.
Tiếng nhạc khô khua vỡ
Từng dặm đời lao xao.

Quán nghiêng cọng tóc sầu,
Cột gót trần phiêu bạt.
Tím bầm lên giọng hát
Những trận roi vút về.

Ta lội vào mắt khuya,
Bước chùng lê nước kiệu.
Em giọt cười lạnh lẽo.
Trút hờn qua suối khe.

Mảnh trăng ướt đầm đìa,
Phơi mình trên ruộng bạc
Cơn hí cuồng bất chợt
Vọng từ cõi nào ngân…

Viên Tâm Mã Ý

Con vượn thì khoái chuyền cành,
Con ngựa thì thích loanh quanh chạy hoài.
"Viên tâm mã ý" là ai ?

Nghe Lý Mười Thương

Tình tang cô gái Thần Kinh
Lời ca dìu dịu bóng hình quê hương.
Mười thương, mười mấy cũng thương !

Tân Tỵ 2001

Hai ngàn lẻ một ngo ngoe,
Có Con Rắn Mới bên hè bò ra.
Chúc Xuân thay thảy gần xa ./.

Xuân đầu thế kỷ 21
Xuân đầu thiên niên kỷ thứ 3

Giao Thừa

Giao qua mà vẫn còn thừa,
Còn chờ, còn đợi, còn chưa thoả lòng.
Một năm những ngóng cùng trông ./.

Tiễn Đưa Ông Táo

Hăm ba ông Táo về trời,
Cái nồi ở lại bồi hồi nhớ thương
Leo lên úp mặt vô tường!

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2007

Em Mang Đi

Một ít dĩ vãng buồn,
Chút hồi môn gia tài tình yêu để lại.
Em mang đi cho nhiều thêm của cải,
Mốt mai còn lo chuyện bán buôn.

Đành rằng tôi có tay không,
Thì cô đơn đó tiêu cùng tháng năm.

Cho Đến Bao Giờ

Lại trễ nữa rồi,
Ơi anh chàng suốt đời đến chậm.
Cứ để người ta mong ngóng,
Cho đến bao giờ thôi hết phận long đong…

Lại buồn nữa rồi,
Ơi anh chàng một đời lận đận.
Rồi cứ gió mây – phiêu lãng
Cho đến bao giờ thôi chiếc bóng lênh đênh…

Hạ Long

Thương ai nằm đợi
giữa trời,

Xin làm Thiên sứ
ru mời hương yêu .

Run run vén lụa
sương chiều,

Ngẩn ngơ hang động
diễm kiều Hạ long

Du lịch Hanoi-Sep 2002

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007

Tình Thầy Cô

Ai trao cây bút con cầm,
Ngón tay ai sửa khỏi lầm ngón tay?
Trắng trong trang giấy buổi đầu,
Ai cùng con vẽ nét sâu vào đời?
Rồi từ đó con vẽ vời
Ung dung con bước vào trời bút nghiên
Người ban giây phút đầu tiên
Chẳng ưu tư đến nỗi phiền “lãng quên”
Rồi từ đó con lớn lên
Thay nhau ai đã ngồi bên nửa đời
Cùng con cặn kẽ từng lời
Cùng con phân giải cái vơi cái đầy
Cùng con cái dở cái hay
Cái chân đã đạp, cái tay chưa sờ…
Cùng con trong những giấc mơ
Mơ đời trong trắng như tờ trắng trong
Cùng con sung sướng trong lòng
Khi con đã đạt ước mơ của người
Cùng con từng cái mỉm cười
Từng câu văn ngắn, từng lời giải hay
Từng hàng chữ viết ngay ngay
Từng con số nhỏ trình bày suy tư…
Thuyền đời trên bể lắc lư
Ai nhìn định hướng hiền từ…thuyền đi
Khối lòng trắng chửa có gì
Người trao trí tuệ con làm hành trang
Bước đi những bước vững vàng
Người vui thú tiễn huy hoàng biết bao!
Trông theo không dám vẫy chào
Ngùi ngùi từng bước, nao nao từng lời
Tình đời sao nặng thế đời?
Đời bao nhiêu nặng mà tình nặng thay!

Ray Rứt

Nắng chiều nhẹ toả vườn sau
Cớ sao ta thấy quặn đau tấc lòng!
Nắng chiều thấp thoáng bên song,
Cớ sao ta cũng thấy lòng ta đau?
Thì ra một chút hờn nhau
Ngày xa xưa ấy mãi đau…đến giờ!

Viết Tiếp Ca Dao

Con gà tục tác lá chanh,
Con lợn ủn ỉn: mua hành cho tôi.
Có hành, còn thiếu nồi xôi !

Nối Mạng

Sợi dây nối mạng gần xa.
Chui vô ổ cứng, chui ra dĩa mềm.
Mạng nào là mạng vô duyên ?

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2007

Quá Giang

Thuyền tôi ngập mạn giữa dòng,
Bờ còn xa với mênh mông sóng đời.
Em trôi nổi cùng tôi con nước,
Gặp nhau rồi ai biết quá giang ai?

Chùa Hương Ngâm

Chùa Hương
ẩn ẩn mù sương,

Đong đưa suối Yến,
đò thương bến bờ .

Lòng trần
như tỉnh như mơ,

Thiên trù
khói tỏa khai cơ giữa trời .


Giải oan suối cạn,
giếng vơi,

Oan khiên ai sắp,
cuộc chơi rã rời.

Loanh quanh biếng dạ,
nhác lời,

Vẳng nghe chuông mõ,
gọi mời điểm tâm…


Du lịch Hanoi-Sep 2002

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2007

Tình Quê

Ai về ta nhắn lời về,
Đường xa lối cũ, tình quê nặng lòng
Ai mong ta gửi lời mong
Đò đưa bến cũ vẫn dòng sông xưa…
Ai thưa ta gửi lời thưa
Dù nghìn năm cũng vẫn chưa phai mờ
Trong ta, ta kết thành tơ
Trong ta, ta dệt thành thơ cho đời.
Tình quê nặng lắm ai ơi!

Tình Bầu Với Bí

“Bầu ơi thương lấy bí cùng
“Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”
- Bầu ơi nghe bí thở than
Dù hôi dù nhám cũng giàn với nhau
- Bí ơi, ta thấy lòng đau
Tình ta với bí như cau với trầu
Cau với trầu là tình đầu muôn thuở
Trầu với cau ai gỡ cho đành
Cau trầu một miếng duyên lành
Trầu cau một miếng kết thành lứa đôi.
Hai ta một nhám một hôi
Hai ta khác giống nhưng rồi lại thương
Hai ta chung lối chung đường
Đứa sẻ áo mặc đứa nhường cơm ăn.
Thách ai yêu mến cho bằng
Tình bầu với bí mãi vằng vặc… soi!

Lụt

Mở mắt đã thấy nước lên.
Con sâu, con kiến trước thềm ngẩn ngơ.
Biết đâu là bến là bờ ?

Nối Lại Vòng Tay

Lên xe đi một chuyến này
Vòng tay nối lại tháng ngày đã qua.
Ngày qua. Tình chẳng hề qua ./.

Tĩnh Mịch

Đêm đêm tắt điện tắt đèn
Nhìn lên thấy một màn đêm tuyệt vời.
Có sao, và có cả tôi ./.

Túm Hoa Ngây Thơ

Túm hoa ai cắm ngây thơ
Cơn mưa chiều đến, bất ngờ sáng lên
Đẹp như một nụ cười hiền ./.

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2007

Em Gánh Qua Chiều

(Tặng Tiến)

Không có trăng để em gánh qua chiều,
Trời ngút ngát nắng đẫy vườn đỏ lựng.
Đôi vai cháy trăm lần vết bỏng
Những giếng lòng sâu hút bóng ba sinh.

Em đổ đi rồi vục lại cho mình
Gàu mơ ước cứ tràn ra vụn vỡ.
Làm sao soi đời trong đó
Hình ảnh tháng ngày cứ mãi lung linh.

Trong tầm tay đuổi bắt quá nhọc nhằn,
Em cuồng nhiệt nhận ra mùa nắng hạn.
Bông ngậm trái – lá ngậm màu thanh thản
Thiếu một điều em ngậm ngải đó thôi.

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2007

Lạc Xuân Vô Thường

Giật mình soi tóc
xuân đâu mất.
Sợi lạc theo Mai
rụng cánh vàng.

Y Nguyên Tình

Con là “sự nối” đời ta
Ta đem chút máu ta pha chút tình
Tháng ngày ấp ủ vào mình
Nâng niu ta nắn nên hình các con
Trong ta ta thấy chẳng còn
Chút gì phải tiếc phải trao cho đời!
Chia nhau, khéo vỡ, con ơi!
Bởi từ một khối tách rời mà đi…
Các con đã hiểu được gì
Hãy thương yêu mãi cho y nguyên tình.

Lời Đầu

Nghèo gì một tiếng “cảm ơn”
Không trao kịp lúc những ơn giúp mình
Ngại gì mà phải làm thinh
Một lời “xin lỗi” khi mình đã sai
Hẹp hòi chi ý “không sao”
Chẳng đáp lại được lòng trao của người
Cho nhau dù nửa miệng cười
Cho lòng dịu mát, cho vui cuộc đời.

Lòng Thương

Thương cha, thương mẹ đã đành
Thương em, thương chị, thương anh…cũng thường
Làm sao thương kẻ “khó thương”
Thương người gian dối, toan lừa gạt ta
Làm sao thương kẻ điêu ngoa…
Lòng thương cảm hoá sắc hoa đượm màu

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2007

Suy Tư


Về Vườn

Cuối năm thôi việc, ở nhà
Làm quen đất đá cỏ hoa trong vườn.
Cái gì cũng thấy dễ thương ./.

Bé Thơ

Phố đông, bé nhoẻn miệng cười.
Tôi nhìn và thấy cuộc đời đáng yêu
Dẫu cho xuôi ngược trăm chiều ./.

Chờ Đón Tương Lai

Cuối năm đón phút giao thừa,
Đón ngàn năm mới mở mùa tương lai.
Chờ đào khoe nụ với mai ./.

Đêm giao thừa Kỷ Mão - Canh Thìn
04.02.2000

2000

Ngàn năm rồi lại ngàn năm
Nhân gian kẻ đứng người nằm tiếp nhau.
Hôm nay chở tới hôm sau ./.

Xóm Quê

Xóm tôi may hãy còn trăng,
Còn trời, còn đất, còn hàng rào cây.
Ngó lên còn thấy chim bay ./.

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2007

Hoá Thân Cỏ Mực

Đã bao năm tôi vẫn thân cỏ mực,
Vũ trụ này tôi thấy rất thân thương.
Đất hoang vu cỏ nẩy mầm sự sống,
Không là danh chỉ góp mặt đời thường.

Đã bao năm hoá thân làm cỏ mực,
Chưa khai sinh - chẳng hủy diệt bao giờ.
Người thi sĩ cho tôi một vần thơ,
Nhà nghiên cứu đưa tôi vào danh mục.
Đông, Tây, Bắc gọi tên tôi thân mật:
Cỏ mực, Lọ nồi, Dược thảo hạn liên.
Tôi mỉm cười hạnh phúc với thiên nhiên.

Nhân duyên tới - thảo nguyên chào sự sống.

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2007

Khúc Thiên Thu Tình

Anh dùng mầu mực tím,
Trên trang giấy tinh khôi .
Ghi mùi hương tình ái,
Gió rung nhẹ bờ môi …

Giữa trùng dương ngập lối,
Trong cõi tình chơi vơi .
Ai cùng ai ngồi đó,
Nhìn ngọn sóng ngàn khơi !

Nghĩ gì cho biết với
Từng ngọn sóng giữa đời .
Em ơi nhìn hạt cát,
Quyện chặt thương chẳng rời !

Cát đong đầy nỗi nhớ,
Dịu êm hát biển sâu .
Mặc trên đầu sóng vỗ,
Tình khúc một thiên thâu …

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2007

Nguyệt Lạc Bất Ly Thiên

Trăng kia có rụng xuống ghềnh
Cũng không xa cách trời xanh dịu dàng

Đánh Đổi

Sáng nay con bị phạt oan
Cái lỗi của bạn thầy quàng cho con.
Bạn bè chế giễu: “thua non”
Con toan chống trả, sợ còn mẹ la:
“Cái tội vô lễ khó tha”
Nếu con chống trả, vấp ba lỗi liền!

Chung Áo

- Mẹ ơi, bạn mặc áo khâu!
- Nhà mình cũng kẹt, có đâu dư thừa.
Không đành tặng áo ngày xưa
Không gan tặng áo mẹ vừa mới may
- Mẹ cho hai đứa đổi thay
Dùng chung để khỏi “xưa”, “nay”… tủi lòng.

Không Đề

(Trình thơ trước mộ Bùi Giáng
tháng 02/2004)


Tìm nhau
tới Động Hoa vàng,

Túi thơ bầu rượu
họp bàn với Trăng …

*

Bận lòng chi
những lăng xăng,

Nhịp cầu đợi đó
được chăng mấy mùa …

*

Hai mùa
Sinh, tử… đong đưa,

Hàn huyên ấm lạnh
xin thưa với Người :

*

Mùa Sinh:
Sen nở giữa đời,
Mùa Tử:
mưa đổ giữa trời tiễn đưa …

*

Thỉ,
chung

tôi chỉ hai mùa …



HoaNguyênSinh
Cựu hs PCT/DN từ 1956

Hương Lúa

Đi ra khỏi chốn thị thành,
Về ngang đồng lúa mượt xanh rờn rờn.
Hương thơm vào tận trong hồn ./.

Quên

Làm sao mà nhớ rằng quên ?
Đã quên, lại nhớ rằng quên mất rồi.
Cái quên mới thật lạ đời !

Gánh Hàng Đổ

Thấy quang gánh đổ giữa đường,
Niềm vui đổ giữa phố phường ngựa xe.
Chị về, buồn cũng theo về !

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2007

Gần Nửa Đời

Đúng ra tôi không nên nghịch đùa,
Chiếc bình cổ xưa đắt giá.
Lỡ sẩy tay đánh vỡ,
Lấy gì sáng mộng với chiều mơ.

Gần nửa đời lững thững – lơ thơ,
Khoác vai cái gia tài: nắng – gió.
Gieo xuống lòng những nắm mầm lẫn cỏ
Nên còm lưng vặt lựa chính mình.

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2007

Chốn Quê Xưa

Cõi nào
Ta bước qua đây,
Sợi trần thoáng nhẹ,
dáng gầy chân thanh .

Bàng hoàng thực, mộng…
mong manh,
Trầm kha rơi rụng,
trăng chênh đầu ghềnh !

Cõi tình,
nhuận sắc tinh anh,
Thét gào hư ảo,
loanh quanh cuối trời .

Quê xưa,
trằn trọc với người,
Cố tri âm,
những rã rời giọt mưa …

Xuân mơ
mấy thuở vườn xưa,
Hạ gieo mấy nắng
cho vừa lòng nhau .

Thu vàng,
rối tóc gió xoay,
Đông sang quạnh quẽ,
lá bay phương nào ?

Bơ vơ
nhẹ bước tìm vào,
Trời thơ mộng,
những ngọt ngào bâng khuâng .

Xót xa nâng,
đóa bạc phần,
Đâu xa vọng tiếng
chuông ngân vô thường …

Doraville,Ga. Đông 2006

Anh Tài

Tay giương ná bắn lên cành
Rơi con chim nhỏ, ngỡ anh tài rồi.
Hôm sau đưa bạn lên đồi
Vung tay hứa bắn chim trời đang bay
Phục tài, bạn bè vỗ tay
Ra uy giương ná… mới hay lỡ lời!

Công Bằng

Thập thò bé rúc vào gai
Mẹ toan trách bé quên câu dặn dò
Mẹ càng giận bé tò mò
Quay nhìn lại mẹ, bé cười:
“Mẹ ơi, giúp bé đẩy lùi ngọn chanh
“Chanh nhà bác quả trĩu cành
“Quả này tinh nghịch vượt rào sang chơi
“Mẹ ơi con sợ quả rơi
“Giúp con đẩy nhẹ, quả ơi! Hãy về”.

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2007

Úp Ngửa

Ngửa tay thấy chỉ hồng trần.
Úp bàn tay lại, thấy ngần ấy thôi !
Cái danh, cái lợi đâu rồi ?

Thấm Mệt

Chạy lên, chạy xuống giữa đời,
Đã nghe mệt mỏi rã rời chung quanh.
Con tim rồi có tan tành ?

Lục Bát

Ở trong câu sáu đong đưa,
Ở trong câu tám thân thưa nhịp nhàng,
Hồn quê vời vợi mênh mang ./.

Đoá Hoa Quên

Nhớ một người khoác áo mùa Xuân,
Tới thăm vườn, ngồi ngắm mai lan .
Chừng như lặng lẽ nhìn hoa nở,
Một thoáng mơ hồ những vỡ tan …

Nhẹ với tay ngắt đóa Ngọc lan,
Hương tỏa thương thương chiều nắng tàn .
Chợt bảo : “Này sao hoa tội quá,
Những cánh hoa, nghe những bẽ bàng …”

Ra về ai bỏ hoa bàn khách,
Thực rằng quên hay trách chẳng cho .
Thương hoa anh vụng về nâng khẽ,
Đem ép vào thơ giấy học trò …

Dù chẳng tin phận bạc hồng nhan,
Cuối vườn mây vắng chiều mênh mang .
Ngọc lan lại nở Xuân vừa nắng,
Sao có loài hoa những lỡ làng …

Hay để kiếp sau chắc cũng nên,
Được trả, ai xin “Đóa Hoa Quên”.
Ép lâu trang giấy, hoa thương nhớ,
Khô héo chờ ai, kết lời nguyền !

Ai kia bên nớ, mắt ướt huyền,
Bên ni, hoa nở vắng vành khuyên .
Không gian ngăn những sông và núi,
Còn ngắt Ngọc lan cách mấy miền ?

Bơ vơ Xuân vắng chiều mây nghiêng,
Thương quá Ngọc lan, những ưu phiền .
Có người ôm gối, ngồi ngắm nghía,
Hỏi chỗ vô cùng nghĩa đảo điên ?...


HoaNguyênSinh
Bảy tháng Sáu
Hai ngàn lẽ Ba

Hoá Thân

Khi vãn cuộc
Cánh tình đã khép.
Em trút vai bỏ lại tấm phong buồn.
Phía hậu trường: áo mũ – phấn son,
Và trước mặt: ghế lô trống lổng.

Anh đứng đó, hoá thân làm chấm sáng,
Soi chương hồi cho buổi diễn không tên…

Dấu Lặng Bây Giờ

Buổi nào dấu hỏi lang thang,
Buổi nào rơi rụng dấu than xuống đời.
Buổi nào dấu lững buông lơi,
Bây giờ dấu lặng chơi vơi sớm chiều.

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2007

Chỗ Về

Vô thường hiển hiện lý chơn thường,
Bận lòng chi bấy những oán thương,
Sát na dừng lại dòng mộng tưởng,
Cội phúc ta* về giữa khói sương.

* "Ta" có thể thay thế từng đối tượng thích hợp:
"cha về", "mẹ về", anh, chị, em...

Quê Tôi

(với chiếc cầu chìm đã mất)

Cầu xưa mất dấu im lìm,
Duy xuyên, Trà kiệu "cầu chìm" thương ơi!
Còn đâu lụt ngập, nắng phơi,
Dật dờ bèo cỏ rong chơi xuôi dòng.

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2007

Nghẹn Ngào

Ngỡ em dắt ngoại qua đường
Cầm tay khách lạ xót thương vô vàn…
Tuổi già còn nỡ gian nan
Em dìu cụ ghé qua vùng khách đông
Nhận dùm cho cụ từng đồng
Mù loà nên chẳng biết lòng ai trao…
Khen em trong tiếng nghẹn ngào
Long lanh mắt khép giọt nào…còn lăn!

Chân Tình

Rập rình theo cánh bướm vàng
Bướm vô tư đậu nhẹ nhàng khóm hoa
Vói tay, bướm vụt bay ra
Bé ngơ ngẩn khóc…như là điều chi
Dỗ dành, cô bạn thầm thì
Quàng vai an ủi: “Nín đi…mình đền!”

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2007

Kết Nối Thơ Xuân

Chờ người
từ buổi
đầu Xuân,
Từ Mai đơm nụ
mấy "mồng" Người ơi !

Thiện Pháp - Xuân Tân Tỵ 2001

Tha hương
Ai dỗi
Mây trời,
Từng "mồng" Ai đếm,
quê nhà, hờn Mai ?...

Hoa Nguyên Sinh kết nối vần thơ - Giáp Tuất 2006

Được Cùng



Vần thơ mộc mạc như tôi,
Thưa, ai lỡ đọc, thương thôi đừng cười.
Rằng đây xin chỗ tình người,
Tình anh một thuở được ngồi bên nhau ...


Tạ Ơn Đời

Tạ ơn đời cho thêm nỗi đau,
Để lần này đôi tay giang rộng
Bơi vào chiều mưa ráo tạnh
Nắng đã lên và gió thoảng mơ mòng.

Vẫn còn đang chếnh choáng,
Chưa nguôi tiếng ru hời, đứa con chưa lớn.
Lại thêm lần vượt biển mồ côi.
Em đến chi thêm giữa cuộc đời,
Khi khói sương kia nợ nần trói buộc.
Tưởng đã yên cùng câu hát,
Tưởng một đời ôm chặt kiếp trầm luân,

Em là nắng quái chiều hôm,
Một nửa yêu ma, một nửa người rất thực.
Bàn tay gọi mời, nét cười trong mắt
Thiết tha sao da thịt ấy phơi bày,
Lã lơi sao dòng tóc chảy bờ vai
Và áo lụa trời chiều bay vạn sắc.

Như kẻ mộng du đi kề miệng vực,
Lại thêm lần qua ải đắng cay.
Này Yêu ơi, Em có là người,
Sao như đã ngấm dần ngãi độc.
Như lời nguyền có từ kiếp trước
Số phận gửi anh vế với chốn này …

Tìm Mình

Tìm tôi như thể tìm chim.
Con chim bắt được, còn mình mất tiêu.
Nghĩ ra thật quá là liều !


À Ha

Chim bay không để dấu chân,

Tìm ta giữa đám phù vân non ngàn.

Một hôm
vuốt mặt nhẹ nhàng.
À Ha...

Thiện Pháp tặng Trầm Tĩnh Nguyện

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2007

Trăng Là Nguyệt

Trăng không tỏ không lẽ trăng đã mất
Nguyệt không cười không nghĩa Nguyệt khổ đau
Trăng mồng tám tượng hình trăng mười sáu
Nguyệt hôm nay cũng là Nguyệt ban đầu

Cây trong vườn vẫn đang còn lá xanh
Những chiều hôm em đưa tay vun xới
Từng hạt mầm gieo vào lòng đất mới
Để cháu con em - lớp trẻ trưởng thành

Chiều hôm nay em không ra vườn thăm
Giữa gió mưa đã kết thành dòng nhớ
Hình bóng em ngày xưa từng hít thở
Ngắm lá vàng về gốc rễ trăm năm

Chiếc lá vàng nguyện làm chất đạm xanh
Nuôi dưỡng mầm non thế hệ trong lành
Trăng sẽ tròn dẫu mùa thu đến muộn
Nguyệt mĩm cười như Nguyệt thuở khai sanh

Nào Ngờ

Một hôm ở chốn trần gian,
Chú Cuội nghe người ta nói:
Trên cung trăng có cô Hằng.
Nào ngờ gốc đa ngồi đợi.

Một hôm ở trên cung quãng,
Cô Hằng nghe gió thở than:
Trần gian có người phiêu lãng.
Nào ngờ chiếc bóng từng đêm.

Tình Thuở Học Trò

Có nói gì đâu,
Mà dám nói gì đâu.
Con đường qua nhà nón nghiêng bước vội,
Mình sợ lời yêu vụng dại,
Lỡ e người ấy giận hờn.

Rồi mùa Hạ mở ra,
Đóng lại một thời xanh biếc.
Hôm chia tay ngại ngần con mắt liếc,
Bờ môi không, nhạc tim khẽ khàng.

Rồi từng mùa phượng cháy,
Rồi từng mùa ve khan.
Em sáng ngời nỗi nhớ,
Anh mịt mùng cơn đau…

Thứ Năm, 26 tháng 7, 2007

Trong Lành

Em yêu màu trắng trinh nguyên
Màu hoa của huệ đượm duyên trong lành.
Lá xanh, màu lá xanh xanh
Càng tô nét đẹp trong lành của hoa
Màu khoe đài các kiêu sa,
Mùi khoe nhẹ thoảng thơm xa dịu hiền…
Em mơ làm cánh bướm tiên
Cho lòng trinh trắng cho duyên thơm lòng.

Đơn Sơ

Chia nhau quả cốc làm quà
Dù nhăn mặt cắn, đậm đà tình nhau.
Bé dành cho mẹ quả cau
Mỉm cười mẹ trách "có cau, không trầu”
Thẹn thuồng, thầm hứa lần sau
Lần sau bé lại "quên cau, nhớ trầu”
Ôm con mẹ vuốt ve đầu,
Mẹ khen con mẹ mai sau nên người.

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2007

Mẹ Tôi

Cây chưa mọc hết lá non
Trăng đà lặn xuống, đêm buồn hắt hiu.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều./.

Ba Tôi

Trăng kia sớm rụng đầu non,
Mặt trời chiếu cả ngày tròn đêm thâu.
Mặt trời khuất núi đã lâu./.

1999

Chín năm, chín tháng, chín ngày,
Còn tôi chưa chín, mới hây hây vàng.
Bao giờ cho tới mùa sang?

Tự Vấn

Cái gì mà chẳng vuột xa?
Cái gì ở lại với ta suốt đời?
Tôi ngồi tự hỏi lòng tôi./.

Nhân

Được vào trong cõi nhân sinh
Phù vân là thế, nhưng tình thâm sâu.
Chữ "Nhân" là chữ làm đầu.

Tạ Ơn

Cơm cha, áo mẹ, công thầy.
Được dăm ba chữ, chưa đầy nửa trang!
Con xin lạy tạ muôn vàn./.

Sáu, Tám và Sáu - tập thơ

Thơ hài cú Nhật Bản mỗi bài chỉ có ba câu: 5 chữ, 7 chữ rồi 5 chữ. Nó thường cô đọng suy tư và cảm xúc sâu xa. Một số bạn thơ Việt Nam đã thử theo và bỏ cuộc vì nó còn xa lạ với cảm thụ của người mình. Việt hoá thơ hài cú thành lục bát 6-8-6, Trầm Tĩnh Nguyện đang tạo lấy cho mình cả nét đặc sắc và độc giả để đưa đạo vị đến cho đời bằng thi vị.
(Trăng Thập Tự giới thiệu)

Bóng Mẹ

Chắp tay quỳ dưới trăng rằm,
Hình dung bóng Mẹ muôn năm trở về,

Cúi hôn luống đất hương quê,
Để nghe tình Mẹ vỗ về cỏ thơm.

Nằm ôm gốc rạ bụi rơm,
Bốn mùa vất vả bát cơm Mẹ già.

Nâng niu từng nụ hoa cà,
Như lời Mẹ hát đồng dao dặn dò.

Xa con lòng Mẹ héo hon,
Mẹ gầy tóc trắng mỏi mòn mắt sâu.

Chiều loang tím cả vườn dâu,
Mẹ nằm xuống đó kén tằm bỏ ăn.

Trung thu chẳng thấy bóng trăng,
Hàng cau trước ngõ quyện màu khăn sô.


Bây giờ rụng cả sao đêm,
Chẳng còn thấy Mẹ ở bên cõi đời,
Vườn xưa thiếu bóng Mẹ ngồi,
Tuổi xuân mất cả bầu trời... Mẹ ơi!

Không Đề

Giò lan lơ lững giữa trời trong
Mỹ ái sắc hương chi bận lòng
Chư tổ xưa nay không mảy bụi
Trà đây thiền đấy uống thong dong ./.

Bài Thơ Vô Ngôn

Tôi thầm gọi trong mơ
Cổ Việt - Việt Nam ơi!
Bốn nghìn năm văn hiến
Kết lại một dòng thơ.

Hồn xuyên nét bút lông
Thư pháp bay theo rồng
Ngắm nhìn bức lụa trắng
Thơ đi vào hư không./.

Tết Nguyên đán Giáp Thân 2004

Đời Tôi Bắt Bóng

Ngậm ngãi tìm trầm,
Trầm toả hương theo gió.
Vẹt gót ra biển rồi
Biển lại hoá nên sông.

Cho hết một đời,
Nhận lại đủ trăm năm
Em cứ mãi là mồi
Một đời tôi bắt bóng.

Chiều Lên

Chiều lên, trĩu nặng lưng còng,
Hấp hem con nắng -
nhạt giòng thời gian.

Xạc xào gom nắng thu phân,
Quét từng nhát mộng -
lia vàng qua sân.

Một đời quét tước, chắt gom
Mảnh vườn con,mảnh vườn con xói dần.

Còn chiếc bóng cứ tròng trành.

Chiếc Bóng Chơi Vơi


Cho Đầy Tháng Năm

Người đi tát nước gàu đôi.
Kẻ ở lại với đầy vơi gàu sòng
Nửa đời một nắng - hai sương
Bảy ba giông gió gập lưng bên đời.

Múc hoài chiếc bóng chơi vơi,
Đổ bao nhiêu mộng cho đầy tháng năm.

Tạ Ơn Đời - tập thơ


Giao Hoà

Hoa nguyên sinh chẳng nhạt phai,
Cỏ ôm sương lạnh, nụ cài sớm mai.
Sắc hương không một không hai,
Bồ đề ai cấy hoa khai mỉm cười.

Hạnh Duyên




Ta là Hoa dại nội đồng,

Cha nồng nguồn đất, mẹ hồng ngọn sương.

Ngậm thai từ thuở mẹ thương,

Nguyên Sinh từ độ náu nương hình hài.

Hội Nhập

Nguyên hương mộc mạc tình son,
Đến đây từ độ cỏ non giữa trời.
Ngọt sương nồng đất ơn trời,
Xin làm hoa dại ngậm lời ru trăng.

Tự Giải - tập thơ




















Thơ và Thư Pháp

HOA NGUYÊN SINH
- NHƯ HOÀI

Cầm Tay Mẹ Dắt

Cầm tay mẹ dắt con đi
Mừng thay con biết tự đi bước đầu!
Cầm tay mẹ dắt qua cầu,
Cho con thấy được thẳm sâu dòng đời
Ngày chập chững chạy rong chơi
Mẹ theo nhắc mãi từng lời thương thương
Cầm tay mẹ dắt qua mương
Cho con hiểu được nẻo đường ngày mai
Đưa con đi quãng đường dài
Cho con ý niệm tương lai dạt dào
Đưa con đạo đỉnh đồi cao
Tâm hồn con lớn mong cao như đồi
Đưa con ra ngắm biển khơi
Mong lòng con cũng biển trời bao la. . .
Chỉ con từng đóm ngân hà
Gọi con ý thức "hằng hà" suy tư
Mong con khôn lớn, hiền từ
Để con hiểu được thực, hư… cuộc đời!
Ngậm ngùi chiếc lá vàng rơi
Xót xa hình ảnh cuộc đời mẹ đi
Chạnh lòng giây phút biệt ly
Lá còn quằn quại... phương chi là người
Ngày mai khi vững nụ cười .
Nhìn đời con sẽ thấy tươi màu đời
Trong con vọng tiếng "à... ơi "
Tiếng ru của mẹ... ngàn đời vọng cao!

Tình Người

Nhìn mây trời lững lờ trôi,
Thương người lạc lõng đơn côi thiếu nhà.
Xinh xinh bên cửa chùm hoa,
Thương em bé thiếu áo và cơm ăn .
Âm thầm cành bưởi quàng trăng
Thương người bệnh hoạn phải quằn quại đau
Dây trầu gắn bó buồng cau,
Thương người hờ hững cho nhau xa tình.
Bên lòng trang giấy trắng tinh
Thương ai nỡ để lòng mình ố hoen…!
Từng trang sách lật bên đèn .
Thương người bất hạnh chưa quen i tờ, (t)
Bên dòng nước chảy lững lờ
Thương người đong ruổi, bơ vơ nẻo đời.
Lắng nghe từng hạt mưa rơi
Thương ai nức nở từng lời đắng cay!
Gió chiều quyện cánh chim bay
Thương người xa xứ buồn ray rứt buồn
Quạnh hiu sương phủ đường truông
Thương người đêm lạnh không giường không chăn
Thương người đói bớt miếng ăn
Của trao tuy nhỏ nhưng bằng của kho
Thương mẹ, “lặn lội ăn cò”
Thương cha gian khổ, đêm lo ngày làm
Thương anh, gánh nặng cũng cam
Thương chị, bảo bọc cả đàn em sau.
Xem hành ớt, ngắm hàng rau
Thương em vất vả rủ nhau tưới vườn
Tờ mờ sáng, lúc tinh sương
Thương ai vọng tiếng, bên đường bán rau!
Ngại gần những chốn ồn ào
Thương người chân thật nhẹ trao tình người
Mừng vui những chỗ vui cười
Thương ai thông cảm cho người cho ta
Quý thay bầu khí ôn hòa
Thương người quảng đại biết tha thứ người.
Ước gì mọi lúc mọi nơi
Con người đừng để phải vơi tình người!

Biểu Tượng Hoà Bình

Trời yên tĩnh nhất, trời xanh.
Vườn xinh đẹp nhất, vườn xanh cả vườn.
Mát lòng, dịu mắt... màu thương
Màu ban hy vọng, màu vương vấn tình!
Em mơ biểu tượng hòa bình,
Màu xanh phất phới, nghĩa tình bay cao. . .
Từ trong, sáng rực vì sao
Soi lòng nhân ái chắp cao…hòa bình .

Mấy Bài Ca Nhân Ái - tập thơ

Cảm ơn Người đã cho ý niệm và lời ca

LỜI MỞ

"Nếu thiếu lòng nhân ái, con người còn đáng sợ hơn là sư tử một mắt" .

Đó là mối lo ngại chung của chúng ta hiện nay! Nên việc giáo dục lòng nhân ái cho lớp trẻ là việc không những cần mà còn cấp bách nữa.

Trong ý hướng đó, chúng tôi muốn thể hiện sự đóng góp thực tế, nho nhỏ, trong muôn nghìn đóng góp to lớn của quý vị, để may ra, cũng được một phần bé mọn hữu ích nào đó cho đàn em sau này.

Tuy vậy, nơi đây, vẫn còn nhiều thiếu sót, mong được quý vị xa gần chỉ bảo.

Đà Nẵng, ngày 20 tháng 6 năm 1989
Tác giả
Lê Quý Long