Thứ Năm, 9 tháng 10, 2008

Tự Tình

Bao năm rồi em
Từ thủa đàn chim tan tác trong khói lửa chiến tranh
Rời bỏ mái trường xưa,
Xa lìa mối tình thơ
mơ mộng …

Bao năm rồi em
Trong làng quê yên bình sau bom đạn
Chân bên nhau (mà tay chưa hề trong tay )
Bên bờ Vĩnh Định thân quen
Nhớ
Hoa dại , mùi rơm
với đường thơm hương trinh nữ

Từ thủa
Mỗi đứa một phương
Hai người đôi ngã
Đường bản mệnh trong bàn tay xòe mở
Chằng chịt hoài một định mệnh đau thương
Em đi đâu ?
Em về đâu ?...
Để một chiều nhạt nắng mùa xuân
Nhận thư em mà bàng hoàng nín lặng
Thôi hết rồi hoa với bướm lìa nhau…

Anh ở mãi nơi miền Nam xa ngái
Quẩn quanh hoài trong hiện tại
Lòng mơ về dĩ vãng thoáng qua mau
Tình xa rồi nên tình cũng đớn đau…

Đêm nay gió lạnh đầu đông
Trên cầu bước chậm
Bìm bịp kêu con nước đã ròng
Vẳng bên sông tiếng khắc khoải chờ mong
Lục bình trôi rưng rưng màu tím
Lục bình trôi, trôi mãi về đông…
Đêm nay , giáo án mở
Xen tiếng ầu ơ
Ru con đêm vắng
Và bên lề giáo án
Có bao giờ
em viết lẫn tên anh ?...

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008

Chia Xa

Đò hờn bỏ mặc bến xưa
Em về bên ấy… ai đưa qua cầu?
Bến hờn thức trắng đêm thâu
Phải chăng đôi ngả… bởi cầu chia xa!

Cao Đẹp

Theo gót ai về trong nắng êm
Gió nâng tà áo đón sương mềm
Ta nâng mộng ước làm em mất
Chiếc áo học trò mới… của em!

Thuở ấy ta vui, tuổi ấy mà
Giờ từng sợi bạc từng xót xa:
“Sao không lồng kính vàng son ấy?”
Để giữ nghìn năm một sắc hoa.

Ai giữ nghìn năm được sắc hoa?
Nhưng ai cũng thấy xót xa mà
Riêng ta, cũng mất, nhưng màu sắc
Mãi giữ được hương… vẫn đậm đà.

Chợt Nghe Em Hát Dậy Cuồng Mộng Xưa

Ta cứ ngỡ đêm nay
không có vì sao nào mọc,
Trái đất cũng ngừng quay,
Và đường đêm chỉ một bóng đổ dài,
Đi thất thểu mà nghe trời đất rộng.
Sương rơi,
hồn thạch động,
Lạnh lùng một cánh dơi hoang.
Tiếng hát em từ cõi điêu tàn,
Nghe rờn rợn lên muôn ngàn nuối tiếc.
Lòng ta đang khánh kiệt,
cũng rạt rào cung thương.
Tiếng hát em từ cõi vô thường
Nghìn năm giấu chặt
cũng dậy cuồng mộng xưa!
Ta đã bao năm
Đi tìm Đất Hứa,
Đất Hứa thật xa vời
Tựa tiếng hát em…
Thương em bỏ biển lên rừng,
Mài gương soi bóng nỗi buồn nhân gian…

Sài Gòn – Tàn đông 1982

Ngậm Nhạc Nhả Thơ

Thương em trăng sáng vườn chè
Em tôi, hạ trắng trở về nhà xưa
Tặng em tình khúc chiều mưa
Tóc mai sợi ngắn sợi vừa trao nhau
Đưa tay hứng hạt mưa ngâu
Rừng xưa đã khép – nhuộm màu cố hương
Người đi trăm nhớ ngàn thương
Người về bỗng nhớ con đường me xanh
Cành hoa trắng, nắng long lanh
Ngày xưa Hoàng Thị đi quanh đợi chờ
Giấc mơ chỉ là giấc mơ
Trăng mờ bên suối, hồn thơ ngậm ngùi
Khúc thụy du, buồn tàn thu
Đêm tàn Bến Ngự - lời ru tạ từ
Diễm xưa, biển nhớ, tương tư
Chiều mưa biên giới, con đường cái quan
Đưa em tìm động hoa vàng
Lá thư, nghệ sĩ, tình nàng dư âm
Đêm đông – cát bụi – thì thầm
Trăng tàn hè phố, bâng khuâng cỏ hồng
Ru em từng ngón xuân nồng
Phượng yêu – yêu phượng, mưa hồng hư hao
Tâm yên từ một kiếp nào
Giờ đây em đã đi vào hồn anh
Tiễn em – Như cánh vạc bay…