Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2008

Lặn Lội

Đàn chim về núi ngủ rồi
Nắng chiều cũng tắt đỉnh đồi cao cao
Ai còn lặn lội bờ ao
Tay bèo, tay ốc… tay nào nữa không?
Một tay lặn lội cho chồng
Một tay lặn lội cho con ấm lòng.
Những bèo, những ốc, những rong
Những… em lặn lội, quên lòng của em!
Ngẩng lên, đêm đã vào đêm
Đường về, bèo ốc… ướt mềm yêu thương.

Nỗi Đau Của Mẹ

Thân phận báo từ đầu
Mẹ Việt lắm khổ đau
Nửa con về biển cả
Một nửa, phải rừng sâu!

Lòng Mẹ đã quặn đau
Phi Khanh phải nạn Tàu
Huyền Trân làm lễ cống…
Ôi, những đau và đau!

Lòng Mẹ càng đau hơn
Trong nội thù Trịnh, Nguyễn
Tình nồi đậu Qui Nhơn
Phải đun bằng củi đậu…

Mẹ phải đau đứt ruột
Lắm lần đứt làm đôi
Máu con tuôn thành suối
Cuốn cả xác con trôi…!

Nuốt đắng cay, âm thầm
Cắn răng mà chịu đựng
Lũ râu ria lông lá
Hằng thế kỷ hung dâm…

Ngày xưa Mẹ nhớ con
Sáng trông về biển cả
Chiều ngóng lại đầu non.

Ngày nay, Mẹ nhớ con
Biết đâu mà ngóng đợi?
Có đứa cũng đầu non
Đứa chân trời, góc bể
Và rất nhiều, vô kể
Những ly cách, héo hon…

Xưa, nỗi buồn Do Thái
Họ khóc Babilon
Nay, những người xa Mẹ
Có biết khóc gì không?

Cung Thương Ngày Cũ

Mười bảy tuổi đã nghe hồn biêng biếc,
Trôi lênh đênh cùng biển rộng sông dài;
Anh ngượng ngùng dạy em vũ Thiên Thai,
Mùa lưu diễn có em lòng chợt ấm.
Anh nhìn em, thương con chim én nhỏ,
Ngập ngừng rung đôi cánh mộng ngây thơ,
Đêm liên hoan tưng bừng muôn pháo nổ,
Về trường xưa anh mãi nhớ vu vơ…

Hai mươi tuổi lòng anh cơn bão nổi,
Tim rạt rào tìm kiếm những âm xưa.
Hồn anh rộng nên tình em mỏi cánh,
Một chiều đông, con chim én bay về.

Anh đón em trên miền chiêm bao thần thánh,
Suốt bốn mùa biên trấn thương ca.
Đây mê cung xin em cứ bước vào,
Rượu tình đó xin mời em uống cạn
(…)
Cho em say đắm đuối mắt thiên nga,
Cho em say quên trời rộng, trăng ngà,
Cho em chết một linh hồn nhỏ dại…

Anh thuở đó như dòng sông lưu lạc,
Mà thuyền em đầy ắp những màu trăng,
Anh phiêu bạt để thuyền em quạnh vắng,
Ngồi ôm con mòn mỏi nét phai tàn!
Em vẫn hát: “Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội”
Lời ru ngọt ngào toả ấm nôi con,
Anh vẫn lang thang, hồn bạc màu sương khói,
Đời lãng du đành khép lại từ đây
(…)

Anh bây giờ co ro trong vỏ ốc,
Nhớ miên man trăng nước Ngũ Hành Sơn…
(…)

Bài này do con gái của tác giả là Lê Hoàng Thanh Thuỷ ghi lại theo trí nhớ với lời nhắn gửi: “Xin lỗi Ba, bài này rất dài, con không nhớ hết, còn thiếu sót nhiều câu”. Tác giả cũng thấy tiếc nhưng cảm thấy thế vẫn tạm đủ nên để vậy.

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2008

Vịnh Giữ Bò

Bởi vì việc nước chẳng toan lo,
Thánh thượng bắt sai tớ giữ bò.
Dẫn trước, dắt sau đôi nghé nhỏ,
Đi trưa, về sớm tấm thân to.
Ngày trời khuây khoả cùng cây cỏ,
Tối đến phất phơ chiếc quạt mo.
Nghĩ thế mà thương thân tớ nhỉ
Duyên chi bận bịu với đôi bò.

Đêm

Côn trùng lặng tiếng đêm man dại,
Trống vắng reo vang rợn hãi hùng!

Thiếu Nữ và Hoa