Trăng không tỏ không lẽ trăng đã mất
Nguyệt không cười không nghĩa Nguyệt khổ đau
Trăng mồng tám tượng hình trăng mười sáu
Nguyệt hôm nay cũng là Nguyệt ban đầu
Cây trong vườn vẫn đang còn lá xanh
Những chiều hôm em đưa tay vun xới
Từng hạt mầm gieo vào lòng đất mới
Để cháu con em - lớp trẻ trưởng thành
Chiều hôm nay em không ra vườn thăm
Giữa gió mưa đã kết thành dòng nhớ
Hình bóng em ngày xưa từng hít thở
Ngắm lá vàng về gốc rễ trăm năm
Chiếc lá vàng nguyện làm chất đạm xanh
Nuôi dưỡng mầm non thế hệ trong lành
Trăng sẽ tròn dẫu mùa thu đến muộn
Nguyệt mĩm cười như Nguyệt thuở khai sanh
Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2007
Nào Ngờ
Một hôm ở chốn trần gian,
Chú Cuội nghe người ta nói:
Trên cung trăng có cô Hằng.
Nào ngờ gốc đa ngồi đợi.
Một hôm ở trên cung quãng,
Cô Hằng nghe gió thở than:
Trần gian có người phiêu lãng.
Nào ngờ chiếc bóng từng đêm.
Chú Cuội nghe người ta nói:
Trên cung trăng có cô Hằng.
Nào ngờ gốc đa ngồi đợi.
Một hôm ở trên cung quãng,
Cô Hằng nghe gió thở than:
Trần gian có người phiêu lãng.
Nào ngờ chiếc bóng từng đêm.
Tình Thuở Học Trò
Có nói gì đâu,
Mà dám nói gì đâu.
Con đường qua nhà nón nghiêng bước vội,
Mình sợ lời yêu vụng dại,
Lỡ e người ấy giận hờn.
Rồi mùa Hạ mở ra,
Đóng lại một thời xanh biếc.
Hôm chia tay ngại ngần con mắt liếc,
Bờ môi không, nhạc tim khẽ khàng.
Rồi từng mùa phượng cháy,
Rồi từng mùa ve khan.
Em sáng ngời nỗi nhớ,
Anh mịt mùng cơn đau…
Mà dám nói gì đâu.
Con đường qua nhà nón nghiêng bước vội,
Mình sợ lời yêu vụng dại,
Lỡ e người ấy giận hờn.
Rồi mùa Hạ mở ra,
Đóng lại một thời xanh biếc.
Hôm chia tay ngại ngần con mắt liếc,
Bờ môi không, nhạc tim khẽ khàng.
Rồi từng mùa phượng cháy,
Rồi từng mùa ve khan.
Em sáng ngời nỗi nhớ,
Anh mịt mùng cơn đau…
Thứ Năm, 26 tháng 7, 2007
Trong Lành
Em yêu màu trắng trinh nguyên
Màu hoa của huệ đượm duyên trong lành.
Lá xanh, màu lá xanh xanh
Càng tô nét đẹp trong lành của hoa
Màu khoe đài các kiêu sa,
Mùi khoe nhẹ thoảng thơm xa dịu hiền…
Em mơ làm cánh bướm tiên
Cho lòng trinh trắng cho duyên thơm lòng.
Màu hoa của huệ đượm duyên trong lành.
Lá xanh, màu lá xanh xanh
Càng tô nét đẹp trong lành của hoa
Màu khoe đài các kiêu sa,
Mùi khoe nhẹ thoảng thơm xa dịu hiền…
Em mơ làm cánh bướm tiên
Cho lòng trinh trắng cho duyên thơm lòng.
Đơn Sơ
Chia nhau quả cốc làm quà
Dù nhăn mặt cắn, đậm đà tình nhau.
Bé dành cho mẹ quả cau
Mỉm cười mẹ trách "có cau, không trầu”
Thẹn thuồng, thầm hứa lần sau
Lần sau bé lại "quên cau, nhớ trầu”
Ôm con mẹ vuốt ve đầu,
Mẹ khen con mẹ mai sau nên người.
Dù nhăn mặt cắn, đậm đà tình nhau.
Bé dành cho mẹ quả cau
Mỉm cười mẹ trách "có cau, không trầu”
Thẹn thuồng, thầm hứa lần sau
Lần sau bé lại "quên cau, nhớ trầu”
Ôm con mẹ vuốt ve đầu,
Mẹ khen con mẹ mai sau nên người.
Thứ Tư, 25 tháng 7, 2007
Mẹ Tôi
Cây chưa mọc hết lá non
Trăng đà lặn xuống, đêm buồn hắt hiu.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều./.
Trăng đà lặn xuống, đêm buồn hắt hiu.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều./.
Sáu, Tám và Sáu - tập thơ
Thơ hài cú Nhật Bản mỗi bài chỉ có ba câu: 5 chữ, 7 chữ rồi 5 chữ. Nó thường cô đọng suy tư và cảm xúc sâu xa. Một số bạn thơ Việt Nam đã thử theo và bỏ cuộc vì nó còn xa lạ với cảm thụ của người mình. Việt hoá thơ hài cú thành lục bát 6-8-6, Trầm Tĩnh Nguyện đang tạo lấy cho mình cả nét đặc sắc và độc giả để đưa đạo vị đến cho đời bằng thi vị.
(Trăng Thập Tự giới thiệu)
Bóng Mẹ
Chắp tay quỳ dưới trăng rằm,
Hình dung bóng Mẹ muôn năm trở về,
Cúi hôn luống đất hương quê,
Để nghe tình Mẹ vỗ về cỏ thơm.
Nằm ôm gốc rạ bụi rơm,
Bốn mùa vất vả bát cơm Mẹ già.
Nâng niu từng nụ hoa cà,
Như lời Mẹ hát đồng dao dặn dò.
Xa con lòng Mẹ héo hon,
Mẹ gầy tóc trắng mỏi mòn mắt sâu.
Chiều loang tím cả vườn dâu,
Mẹ nằm xuống đó kén tằm bỏ ăn.
Trung thu chẳng thấy bóng trăng,
Hàng cau trước ngõ quyện màu khăn sô.
Bây giờ rụng cả sao đêm,
Chẳng còn thấy Mẹ ở bên cõi đời,
Vườn xưa thiếu bóng Mẹ ngồi,
Tuổi xuân mất cả bầu trời... Mẹ ơi!
Hình dung bóng Mẹ muôn năm trở về,
Cúi hôn luống đất hương quê,
Để nghe tình Mẹ vỗ về cỏ thơm.
Nằm ôm gốc rạ bụi rơm,
Bốn mùa vất vả bát cơm Mẹ già.
Nâng niu từng nụ hoa cà,
Như lời Mẹ hát đồng dao dặn dò.
Xa con lòng Mẹ héo hon,
Mẹ gầy tóc trắng mỏi mòn mắt sâu.
Chiều loang tím cả vườn dâu,
Mẹ nằm xuống đó kén tằm bỏ ăn.
Trung thu chẳng thấy bóng trăng,
Hàng cau trước ngõ quyện màu khăn sô.
Bây giờ rụng cả sao đêm,
Chẳng còn thấy Mẹ ở bên cõi đời,
Vườn xưa thiếu bóng Mẹ ngồi,
Tuổi xuân mất cả bầu trời... Mẹ ơi!
Không Đề
Giò lan lơ lững giữa trời trong
Mỹ ái sắc hương chi bận lòng
Chư tổ xưa nay không mảy bụi
Trà đây thiền đấy uống thong dong ./.
Mỹ ái sắc hương chi bận lòng
Chư tổ xưa nay không mảy bụi
Trà đây thiền đấy uống thong dong ./.
Bài Thơ Vô Ngôn
Tôi thầm gọi trong mơ
Cổ Việt - Việt Nam ơi!
Bốn nghìn năm văn hiến
Kết lại một dòng thơ.
Hồn xuyên nét bút lông
Thư pháp bay theo rồng
Ngắm nhìn bức lụa trắng
Thơ đi vào hư không./.
Tết Nguyên đán Giáp Thân 2004
Cổ Việt - Việt Nam ơi!
Bốn nghìn năm văn hiến
Kết lại một dòng thơ.
Hồn xuyên nét bút lông
Thư pháp bay theo rồng
Ngắm nhìn bức lụa trắng
Thơ đi vào hư không./.
Tết Nguyên đán Giáp Thân 2004
Đời Tôi Bắt Bóng
Ngậm ngãi tìm trầm,
Trầm toả hương theo gió.
Vẹt gót ra biển rồi
Biển lại hoá nên sông.
Cho hết một đời,
Nhận lại đủ trăm năm
Em cứ mãi là mồi
Một đời tôi bắt bóng.
Trầm toả hương theo gió.
Vẹt gót ra biển rồi
Biển lại hoá nên sông.
Cho hết một đời,
Nhận lại đủ trăm năm
Em cứ mãi là mồi
Một đời tôi bắt bóng.
Chiều Lên
Chiều lên, trĩu nặng lưng còng,
Hấp hem con nắng -
nhạt giòng thời gian.
Xạc xào gom nắng thu phân,
Quét từng nhát mộng -
lia vàng qua sân.
Một đời quét tước, chắt gom
Mảnh vườn con,mảnh vườn con xói dần.
Còn chiếc bóng cứ tròng trành.
Hấp hem con nắng -
nhạt giòng thời gian.
Xạc xào gom nắng thu phân,
Quét từng nhát mộng -
lia vàng qua sân.
Một đời quét tước, chắt gom
Mảnh vườn con,mảnh vườn con xói dần.
Còn chiếc bóng cứ tròng trành.
Cho Đầy Tháng Năm
Người đi tát nước gàu đôi.
Kẻ ở lại với đầy vơi gàu sòng
Nửa đời một nắng - hai sương
Bảy ba giông gió gập lưng bên đời.
Múc hoài chiếc bóng chơi vơi,
Đổ bao nhiêu mộng cho đầy tháng năm.
Kẻ ở lại với đầy vơi gàu sòng
Nửa đời một nắng - hai sương
Bảy ba giông gió gập lưng bên đời.
Múc hoài chiếc bóng chơi vơi,
Đổ bao nhiêu mộng cho đầy tháng năm.
Giao Hoà
Hoa nguyên sinh chẳng nhạt phai,
Cỏ ôm sương lạnh, nụ cài sớm mai.
Sắc hương không một không hai,
Bồ đề ai cấy hoa khai mỉm cười.
Cỏ ôm sương lạnh, nụ cài sớm mai.
Sắc hương không một không hai,
Bồ đề ai cấy hoa khai mỉm cười.
Hạnh Duyên
Ta là Hoa dại nội đồng,
Cha nồng nguồn đất, mẹ hồng ngọn sương.
Ngậm thai từ thuở mẹ thương,
Nguyên Sinh từ độ náu nương hình hài.
Hội Nhập
Nguyên hương mộc mạc tình son,
Đến đây từ độ cỏ non giữa trời.
Ngọt sương nồng đất ơn trời,
Xin làm hoa dại ngậm lời ru trăng.
Đến đây từ độ cỏ non giữa trời.
Ngọt sương nồng đất ơn trời,
Xin làm hoa dại ngậm lời ru trăng.
Cầm Tay Mẹ Dắt
Cầm tay mẹ dắt con đi
Mừng thay con biết tự đi bước đầu!
Cầm tay mẹ dắt qua cầu,
Cho con thấy được thẳm sâu dòng đời
Ngày chập chững chạy rong chơi
Mẹ theo nhắc mãi từng lời thương thương
Cầm tay mẹ dắt qua mương
Cho con hiểu được nẻo đường ngày mai
Đưa con đi quãng đường dài
Cho con ý niệm tương lai dạt dào
Đưa con đạo đỉnh đồi cao
Tâm hồn con lớn mong cao như đồi
Đưa con ra ngắm biển khơi
Mong lòng con cũng biển trời bao la. . .
Chỉ con từng đóm ngân hà
Gọi con ý thức "hằng hà" suy tư
Mong con khôn lớn, hiền từ
Để con hiểu được thực, hư… cuộc đời!
Ngậm ngùi chiếc lá vàng rơi
Xót xa hình ảnh cuộc đời mẹ đi
Chạnh lòng giây phút biệt ly
Lá còn quằn quại... phương chi là người
Ngày mai khi vững nụ cười .
Nhìn đời con sẽ thấy tươi màu đời
Trong con vọng tiếng "à... ơi "
Tiếng ru của mẹ... ngàn đời vọng cao!
Mừng thay con biết tự đi bước đầu!
Cầm tay mẹ dắt qua cầu,
Cho con thấy được thẳm sâu dòng đời
Ngày chập chững chạy rong chơi
Mẹ theo nhắc mãi từng lời thương thương
Cầm tay mẹ dắt qua mương
Cho con hiểu được nẻo đường ngày mai
Đưa con đi quãng đường dài
Cho con ý niệm tương lai dạt dào
Đưa con đạo đỉnh đồi cao
Tâm hồn con lớn mong cao như đồi
Đưa con ra ngắm biển khơi
Mong lòng con cũng biển trời bao la. . .
Chỉ con từng đóm ngân hà
Gọi con ý thức "hằng hà" suy tư
Mong con khôn lớn, hiền từ
Để con hiểu được thực, hư… cuộc đời!
Ngậm ngùi chiếc lá vàng rơi
Xót xa hình ảnh cuộc đời mẹ đi
Chạnh lòng giây phút biệt ly
Lá còn quằn quại... phương chi là người
Ngày mai khi vững nụ cười .
Nhìn đời con sẽ thấy tươi màu đời
Trong con vọng tiếng "à... ơi "
Tiếng ru của mẹ... ngàn đời vọng cao!
Tình Người
Nhìn mây trời lững lờ trôi,
Thương người lạc lõng đơn côi thiếu nhà.
Xinh xinh bên cửa chùm hoa,
Thương em bé thiếu áo và cơm ăn .
Âm thầm cành bưởi quàng trăng
Thương người bệnh hoạn phải quằn quại đau
Dây trầu gắn bó buồng cau,
Thương người hờ hững cho nhau xa tình.
Bên lòng trang giấy trắng tinh
Thương ai nỡ để lòng mình ố hoen…!
Từng trang sách lật bên đèn .
Thương người bất hạnh chưa quen i tờ, (t)
Bên dòng nước chảy lững lờ
Thương người đong ruổi, bơ vơ nẻo đời.
Lắng nghe từng hạt mưa rơi
Thương ai nức nở từng lời đắng cay!
Gió chiều quyện cánh chim bay
Thương người xa xứ buồn ray rứt buồn
Quạnh hiu sương phủ đường truông
Thương người đêm lạnh không giường không chăn
Thương người đói bớt miếng ăn
Của trao tuy nhỏ nhưng bằng của kho
Thương mẹ, “lặn lội ăn cò”
Thương cha gian khổ, đêm lo ngày làm
Thương anh, gánh nặng cũng cam
Thương chị, bảo bọc cả đàn em sau.
Xem hành ớt, ngắm hàng rau
Thương em vất vả rủ nhau tưới vườn
Tờ mờ sáng, lúc tinh sương
Thương ai vọng tiếng, bên đường bán rau!
Ngại gần những chốn ồn ào
Thương người chân thật nhẹ trao tình người
Mừng vui những chỗ vui cười
Thương ai thông cảm cho người cho ta
Quý thay bầu khí ôn hòa
Thương người quảng đại biết tha thứ người.
Ước gì mọi lúc mọi nơi
Con người đừng để phải vơi tình người!
Thương người lạc lõng đơn côi thiếu nhà.
Xinh xinh bên cửa chùm hoa,
Thương em bé thiếu áo và cơm ăn .
Âm thầm cành bưởi quàng trăng
Thương người bệnh hoạn phải quằn quại đau
Dây trầu gắn bó buồng cau,
Thương người hờ hững cho nhau xa tình.
Bên lòng trang giấy trắng tinh
Thương ai nỡ để lòng mình ố hoen…!
Từng trang sách lật bên đèn .
Thương người bất hạnh chưa quen i tờ, (t)
Bên dòng nước chảy lững lờ
Thương người đong ruổi, bơ vơ nẻo đời.
Lắng nghe từng hạt mưa rơi
Thương ai nức nở từng lời đắng cay!
Gió chiều quyện cánh chim bay
Thương người xa xứ buồn ray rứt buồn
Quạnh hiu sương phủ đường truông
Thương người đêm lạnh không giường không chăn
Thương người đói bớt miếng ăn
Của trao tuy nhỏ nhưng bằng của kho
Thương mẹ, “lặn lội ăn cò”
Thương cha gian khổ, đêm lo ngày làm
Thương anh, gánh nặng cũng cam
Thương chị, bảo bọc cả đàn em sau.
Xem hành ớt, ngắm hàng rau
Thương em vất vả rủ nhau tưới vườn
Tờ mờ sáng, lúc tinh sương
Thương ai vọng tiếng, bên đường bán rau!
Ngại gần những chốn ồn ào
Thương người chân thật nhẹ trao tình người
Mừng vui những chỗ vui cười
Thương ai thông cảm cho người cho ta
Quý thay bầu khí ôn hòa
Thương người quảng đại biết tha thứ người.
Ước gì mọi lúc mọi nơi
Con người đừng để phải vơi tình người!
Biểu Tượng Hoà Bình
Trời yên tĩnh nhất, trời xanh.
Vườn xinh đẹp nhất, vườn xanh cả vườn.
Mát lòng, dịu mắt... màu thương
Màu ban hy vọng, màu vương vấn tình!
Em mơ biểu tượng hòa bình,
Màu xanh phất phới, nghĩa tình bay cao. . .
Từ trong, sáng rực vì sao
Soi lòng nhân ái chắp cao…hòa bình .
Vườn xinh đẹp nhất, vườn xanh cả vườn.
Mát lòng, dịu mắt... màu thương
Màu ban hy vọng, màu vương vấn tình!
Em mơ biểu tượng hòa bình,
Màu xanh phất phới, nghĩa tình bay cao. . .
Từ trong, sáng rực vì sao
Soi lòng nhân ái chắp cao…hòa bình .
Mấy Bài Ca Nhân Ái - tập thơ
Cảm ơn Người đã cho ý niệm và lời ca
LỜI MỞ
"Nếu thiếu lòng nhân ái, con người còn đáng sợ hơn là sư tử một mắt" .
Đó là mối lo ngại chung của chúng ta hiện nay! Nên việc giáo dục lòng nhân ái cho lớp trẻ là việc không những cần mà còn cấp bách nữa.
Trong ý hướng đó, chúng tôi muốn thể hiện sự đóng góp thực tế, nho nhỏ, trong muôn nghìn đóng góp to lớn của quý vị, để may ra, cũng được một phần bé mọn hữu ích nào đó cho đàn em sau này.
Tuy vậy, nơi đây, vẫn còn nhiều thiếu sót, mong được quý vị xa gần chỉ bảo.
Đà Nẵng, ngày 20 tháng 6 năm 1989
Tác giả
Lê Quý Long
LỜI MỞ
"Nếu thiếu lòng nhân ái, con người còn đáng sợ hơn là sư tử một mắt" .
Đó là mối lo ngại chung của chúng ta hiện nay! Nên việc giáo dục lòng nhân ái cho lớp trẻ là việc không những cần mà còn cấp bách nữa.
Trong ý hướng đó, chúng tôi muốn thể hiện sự đóng góp thực tế, nho nhỏ, trong muôn nghìn đóng góp to lớn của quý vị, để may ra, cũng được một phần bé mọn hữu ích nào đó cho đàn em sau này.
Tuy vậy, nơi đây, vẫn còn nhiều thiếu sót, mong được quý vị xa gần chỉ bảo.
Đà Nẵng, ngày 20 tháng 6 năm 1989
Tác giả
Lê Quý Long
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)