Có nói gì đâu,
Mà dám nói gì đâu.
Con đường qua nhà nón nghiêng bước vội,
Mình sợ lời yêu vụng dại,
Lỡ e người ấy giận hờn.
Rồi mùa Hạ mở ra,
Đóng lại một thời xanh biếc.
Hôm chia tay ngại ngần con mắt liếc,
Bờ môi không, nhạc tim khẽ khàng.
Rồi từng mùa phượng cháy,
Rồi từng mùa ve khan.
Em sáng ngời nỗi nhớ,
Anh mịt mùng cơn đau…
Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét