Tha hương ngồi
ngắm rừng Thu,
Thương Quảng nam
Thu xa lơ … xa lắc !
Rưng rức lòng phải khóc,
Hay che mặt cười khan … hè !
(sợ người bảo giống điên)
Cách nửa vòng xoay trái đất
Hai đầu giờ sai giấc :
Bên mộng là ngày,
Bên thực lại là đêm…
Đời chéo nhau giữa đôi bờ xa lắc,
Chéo nỗi niềm bất trắc lắm, Người ơi !
Atlanta nương tựa,
Chỉ đất khách quê người .
Còn quê hương Ta, nóng hổi:
Tô “Mì Quảng” Bà Chín (*) kia đợi,
Thâm trầm bâng khuâng nỗi nhớ quá đây … nì !
Để có một ngày đuờng về quê,
Viếng mộ phần chư Tôn linh : Gò Ông Ruộng .
Tộc Nguyễn văn “Phái nhì”
Ghé chợ chiều mua rượu trầu cau, hương hoa quả,
Rẽ lối vào Nam phước, ngã ba …
Chầm chậm xôn xao nghe chiều buồn lựng khựng,
Thấy mất nhịp “Cầu Chìm” thuở trước thương thương !
Chợt dòng sông lẫy hờn,
Thấy dáng Ta về, xiêu xiêu tóc bạc,
Bỗng thương nhiều che mặt khóc, hỏi :
Sao quanh bờ tre cứ mãi còn xanh ?
Quặn thắt lòng, chính Ta,
Tuổi thơ đã mất:
Chạp mả thăm quê, Xuân Thu nhị kỳ lễ hội,
Trôi mất cả những chiều :
Nhảy ùm đen đúa tắm mát với dòng sông …
Thu không dừng
thời thơ trẻ,
Thương “Cầu Chìm”
Thu xa lắc … xa lơ !
Atlanta,Georgia
Thu 2005
(*) Mì Quảng Bà Chín Đànẵng là thân mẫu tác giả …