Thứ Hai, 28 tháng 4, 2008

Khúc Thương Ca

Em mơ gì khi bờ vai vừa xoã tóc,
Đi vào đời như một cuộc viễn du;
Em ước gì khi hồn vừa thêu nắng,
Dang đôi tay đón ánh mặt trời?

Em ngày đó ngu ngơ: Con én nhỏ,
Như hạt sương mai e ấp trên cành.
Chợt hôm nao trời lên giông bão,
Em chơi vơi trong hạnh phúc ngậm ngùi!

Hạnh phúc nhỏ nhoi như hạt bụi,
Và mong manh hơn sợi tơ trời;
Hạnh phúc hiếm hoi như mưa tháng hạ,
Và đắng cay hơn mọi cay đắng trên đời!

Vì yêu anh em một đời lận đận,
Gạo cơm đâu để nuôi lớn nụ cười;
Vì yêu anh nên em thành cô phụ,
Để mỏi mòn chờ đợi… tháng ngày trôi!

Vì yêu anh em cam lòng chịu thiệt,
Còn đâu em đời dệt gấm thêu hoa!
Anh xấu số nên khiến em bất hạnh,
Đành trăm năm chung một khúc thương ca!

Không có nhận xét nào: