Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

Ơn Thầy

Lời thầy.
Chắp nhặt năm xưa.
Lòng ấp ủ mãi,
Mãi chưa nên người.

Kính Viếng Thầy Cao Hữu Lượng

Gió trăng chợt biến vào hư ảo,
Man mác trời thu đọng tiếc thương!

Thăm Quê

Mang nặng u hoài nỗi nhớ quê!
Nhạn nay chắp cánh lại bay về.
Người xưa ngõ cũ chờ đưa lối,
Đọng đó – môi cười với dáng quê.

Hạnh Phúc (2)

Hạnh phúc là gì em biết không?
Là điều duy nhất em hằng mong
Nhưng chưa hẳn đã là cơm áo
Mà sự bình yên trong cõi lòng.

Lẽ nào hạnh phúc là giàu sang?
Vật chất xem ra lắm phủ phàng!
Chưa hẳn tình yêu em bắt được,
Nếu lòng chẳng thấy chút bình an.

Sống sao nếp sống được bình yên
Đừng để lương tâm ray rứt phiền
Bổn phận chu toàn, thanh thản đã
Với người non yếu, góp lời khuyên…

Thế là hạnh phúc có trong tay
Em có quyền vui với tháng ngày
Tha thứ lỗi lầm cho bạn được,
Cảm thông thiếu sót… lại càng hay!

Được vậy, còn gì sung sướng hơn
Gian lao khó nhọc cũng không sờn
Lòng son đâu ngại đời mưa nắng…
Ảo giác khổ đau hết chập chờn.

Tạ Ơn

Sông vươn cổ nhắn mây trời
Thay ta, chim nhỏ trình lời tạ ơn.

Tình Bầu Với Bí

“Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”
- Bầu ơi nghe bí thở than
Dù hôi dù nhám cũng giàn với nhau.
- Bí ơi, ta thấy lòng đau
Tình ta với bí như cau với trầu.
Cau với trầu là tình đầu muôn thuở
Trầu với cau ai gỡ cho đành!
Trầu cau một miếng duyên lành
Cau trầu một miếng kết thành lứa đôi.
Hai ta một nhám một hôi
Hai ta khác giống nhưng rồi lại thương
Hai ta chung lối chung đường
Đứa sẻ áo mặc đứa nhường cơm ăn…
Thách ai thương mến cho bằng
Tình bầu với bí mãi vằng vặc… soi!

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2009

8/3 Ngày Xưa... Bây Giờ

(Tặng VT)

Ừ nhỉ! …

Tám tháng Ba ngày xưa tôi chỉ biết
Mỗi chuyện trò, giỏi lắm tặng đoá hoa
Rồi ngọt giọng, mời em đi xem phố
Phố chán về, tay vẫy một nụ hôn…

Ừ thì! …

Tám tháng Ba bây giờ tôi đã hiểu
Hạnh phúc đầy, hoa nở tự trái tim
Khỏi ra phố, khi vườn yêu vẫn mới
Trăm năm tình, cây vẫn ngọt trái thơm

Chờ Ngõ...

Trăng đêm bắc nối nhịp cầu
Cho ngàn nỗi nhớ, theo nhau lần về
Ta cùng Nhỏ thủa đam mê…
Lang thang khắp cõi, cà kê với tình

Lời bất chợt lệ chia ly
Ngẩn ngơ ùa đến. Buồn!... riêng một mình
Biển: gào thét - Đá: lặng thinh
Ta đành để ngõ…, chờ tin Nhỏ về…

Gửi

Tôi gửi lời câm nín
Tình u uẩn niềm riêng
Theo dòng sông con suối
Theo bàng bạc mây trôi
Theo cơn mưa bất chợt
Theo ngọn gió tình cờ
… Theo bao điều tôi gặp
Gửi theo… rồi gửi theo…

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2009

Mừng Thọ

Hoạ thơ thầy Trụ Vũ

Mưa nắng thong dong giữa cuộc đời,
Cho dù trăm tuổi vẫn vui tươi.
Ung dung sức sống nhờ năm tháng,
Ngất ngưỡng tin yêu dựa đất trời.
Hiếm kẻ cổ kim dư chín chục,
Mấy ai kinh sử vẹn mười mươi.
Chút lòng kính lão xin mừng thọ,
Góp mặt nhân gian chúc tụng người.

Nhà Em

Nhà em chật hẹp quá đi.
Góc thì chữ nghĩa góc thì rau lang,
Góc thì siêu thoát khói nhang,
Góc thì trần trụi mênh mang tình người

Ước Mơ Xanh

Một mảnh vườn thanh có lá xanh,
Đầy hoa lắm trái lại nhiều cành.
Đây vồng củ tỏi kia giàn đậu,
Đó rãnh dưa leo nọ cụm hành.
Con nước quanh quanh ao thả cá,
Chòi tranh nho nhỏ chốn nương thân.
Thong dong vun xới ngày hai buổi,
Cốt chỉ sinh nhai chẳng để dành.

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2009

Tôi Nhìn Tôi

Tôi ngồi - nằm ngửa nằm nghiêng
Rêu rao khúc hát, tơ duyên phận người
Tôi đi - đứng hết một đời
Gom dăm nét nhạc, góp lời gió bay.
Tôi buồn - vui những cơn say
Huơ tay bắt gió, giữ mây tặng người
Tôi quên - nhớ tiếng em cười
Gọi tim tỉnh dậy, thức mười hai thương
Tôi yêu - ghét mộng đêm sương
Trói chân buộc dạ, vấn vương chẳng rời.

Tự Họa

Người ta làm thơ bởi văn hay
Riêng tôi làm thơ bởi tôi say
Chếnh choáng buồn tay tôi hí hoáy
Giữ lấy một giây giữa bao ngày

Tay lóng ngóng...
Chân chết cóng...
Thả nỗi lòng...
Đi lông bông...

Phiến Đá Hình Trái Tim

Phiến đá hình trái tim
Trải bao mùa mưa nắng
Trong gió cát biển dày
Chẳng ai biết ai hay

Phiến đá hình trái tim
Sáng nay bỗng chuyển mình
Nóng ran dòng máu đỏ
Ghì siết anh và em

Phiến đá hình trái tim
Khẽ rung niềm hạnh phúc
Dưới mặt trời cháy bỏng
Giọt sương sớm long lanh

Phiến đá hình trái tim
Nghêu ngao ôm biển hát
Ngửa nhìn trời cao rộng
Nghĩ thiên đường chẳng xa

Phiến Đá Hình Trái Tim - tập thơ


... Lỡ vay của Trời, lỡ vay cuộc đời...
... Lỡ yêu một người, lỡ yêu mọi người...
... Và trăm điều lỡ cứ thế, theo tháng ngày nối tiếp nhau, cho đến một hôm niềm khát vọng được sẻ chia trong tôi chợt bùng lên, vỡ trào mang theo những lời tự tình da diết đầy yêu thương trăn trở của hôm qua, hôm nay về những ngày mai… tuôn tràn ra trên khắp lối tôi qua.
Thế là, thật tự nhiên tập thơ nhỏ này đã xuất hiện, nằm trong tay bạn...
Ước chi nó sẽ mang đến một chút thư giãn nơi tâm hồn, một chút cảm thông và sự hạnh ngộ trong cuộc sống, trong tình yêu giữa bạn và tôi.
Thân ái.
***
Trong cuộc dạo chơi với thi ca, Khắc Dũng xin chân thành tri ân những người anh như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, đạo diễn Sâm Thương, họa sĩ Trịnh Thanh Tùng, nghệ sĩ Hồng Vân và những người bạn thân thiết đã chân tình đóng góp, chọn lọc. Đặc biệt cảm ơn gia đình đã động viên và tạo điều kiện để tập thơ này ra đời.
***

Nhạc sĩ, ca sĩ KHẮC DŨNG
Tên thật: Nguyễn Khắc Dũng
Sinh nhật: 31.08
Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam, năm 2001
Hội viên Hội Nhạc sĩ TP.HCM, năm 1993
Tốt nghiệp Nhạc viện TP.HCM. Khoa Lý-Sáng-Chỉ, năm 2000
*

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2009

Đón Xuân

Mừng xuân cũng muốn đón xuân vào
Ngài ngại làm sao… chửa biết sao
Xuân sắp ghé nhà xin gõ cửa
Mình toan ra quán định băng rào
Bởi lo nợ cũ người sang hỏi
Vì sợ công xưa thợ tới gào…
Không dám chào xuân, e gặp mặt
Chần chừ phân lãi lúc càng cao!

Xuân Đinh Sửu

Xuân nào chịu cũ với xuân đâu
“Xuân mới” mà sao cũng bạc màu?
Cắn phá hại người, xua chú Chuột
Cày bừa giúp gạo, đón chàng Trâu.
Mỗi xuân mỗi xếp nhăn lằn trán
Từng tết từng phơi trắng sợi đầu…
Đã sắm những gì cho bọn trẻ?
Để nàng Xuân đến khỏi buồn thâu!

Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2009

Dạ Khúc Valentine

Tình yêu ơi!
Hãy cùng ta đứng lên để ca ngợi tin yêu.
Tình yêu là bất diệt
Là tiếng vọng từ ngàn xưa;
Đưa ta trở về với tâm thức nguồn cội;
Là yêu thương trần trụi thủa hồng hoang.
Tình yêu là vương quốc thần tiên đầy mơ mộng,
Nơi không có mặt của những toan tính hẹp hòi,
Những dối trá đê hèn và những lọc lừa trơ trẽn.
Tình yêu lau sạch nhơ uế của tâm can;
Băng bó lành lặn những vết tích què quặt của hận thù và được mất.
Tình yêu lắm vụng về, ngây ngô, khờ khạo,
Hồn nhiên và trong sáng như nụ cười bé thơ…
Tình yêu cũng lắm ngu ngơ, luôn nhận nhầm những nỗi đau nhân thế.
Tình yêu là mật ngọt được chắt chiu từ nỗi cô đơn.
Để nuôi dưỡng những mầm sống còn non nớt,
Chưa đủ sức khôn lớn với ngàn năm...
Ôi! Tình yêu rộng rãi và bao dung quá đỗi,
Tình yêu đưa ta đi khắp chốn mọi nơi,
Bay bổng với gió trăng giữa mây trời lồng lộng.
Tình yêu ru em tròn giấc ngủ đơn sơ;
Lúc tỉnh dậy,
Tưởng chừng như đời mình đã hơn một lần tắm gội.
Tình yêu là thiên đường của chúng ta.
Của tất cả những ai
đã từng nếm trải niềm đau cát bụi,
Để đổi lấy chút lòng trinh bạch với ngàn sau…

Tri Ân

Tạ ơn trời đất bao la,
« Công cha nghĩa mẹ » nuôi ta nên người.
Ơn bè bạn, ơn cuộc đời,
Nơi ta gởi gắm những lời thâm sâu.
Ơn em một chút từ tâm,
Cho ta vui sống và thầm yêu em.

Tình Ca Trên Nương

Tặng Em và các con

Ta cùng nhau lên nương
Đem tình gieo muôn phương
Chim rừng ca trong sương
Như lời ca yêu thương.

Ta cầu xin xa khơi
Mây về đây ngưng trôi
Ơn trời tuôn mưa ngâu
Cho màu lên xanh tươi.

Đêm về ta bên nhau
Trăng về ta yêu nhau
Khi đời quên thương đau
Ưu phiền trôi qua mau.

Mong mùa thơm ngô khoai
Cho tình ta lên ngôi
Ta cùng nhau vui ca
Tang tình tang âm vang.

Em ngồi mơ xa xôi
Cung trầm ngân chơi vơi
Mơ màng len cô đơn
Thơ về thêm hoang sơ.

Hương rừng thơm đâu đây
Xuân về đem tin yêu
Tâm hồn ta phong nhiêu
"Ru tình" bay lên cao.

Tình Ca Trên Nương - giới thiệu



LỜI GIỚI THIỆU

… Thì đành vậy!
Dẫu sao cũng một chút tình, chút hương đồng nội cỏ. Khi cầm bản hoàn chỉnh của tập thơ nhỏ: “Tình Ca Trên Nương” được viết tay trên trang vở học trò một cách trân trọng từ anh bạn Nguyên Thương (Nguyễn Văn Thưởng) với lời nhắn: Viết giùm mình mấy lời giới thiệu!

Thì đành vậy, tôi gã Ba vườn loay hoay cùng hai mùa mưa nắng. Có chút máu thơ thẩn, vẽ vời cấp huyện lẻ, và anh bạn thì cùng ấp cùng xã này có to tác gì đâu. Nói như ngôn ngữ đời thường: Ối dào! Chuyện nhỏ.

Nên thế thôi, dẫu sao cũng một chút tình…

Thử viết mấy dòng, lần đầu con chữ đắn đo, suy nghĩ bởi lĩnh vực mới mẻ này (lời giới thiệu).

Sau khi đọc tới ba bận để lần tìm mã khoá, ít nhiều nhận ra rằng: Tâm thế sống và thơ anh, nếu được gọi như vậy, có điều nhất quán, tiếng lòng thỏ thẻ như cái tên của tập thơ. Cũng là cung bậc, nhưng cái “tạng” vốn quen thế. Êm trầm như cơn mưa rã rích một buổi chiều qua nhẹ.

Không bắt gặp những nét tung hứng, phá cách cao độ với những suy tưởng hư thực trong tột cùng của giấc mơ đời huyễn hoặc. Có đôi khi anh thực với câu chữ đến đỗi thương:

Nhà em chật hẹp quá đi
Góc thì chữ nghĩa góc thì rau lang
Góc thì siêu thoát khói nhang
Góc thì trần trụi mênh mang tình người
(Nhà em)

Tôi có cảm giác đây là một trong mấy bài đứng được.
Vần thơ ngắn gọn, súc tích, được viết bằng ngôn ngữ dân dã, bình dị. Với thể lục bát nhịp mềm tự sự, trong sáng chân thực. Đã thay người nói lên một cách thế sống đầy tư duy nghĩa tình sau trước. Hoặc mấy cặp lục bát nhặt nhạnh đâu đó nghe cụt ngủn mà đẫm đầy nỗi nhớ đau khi viết về Mẹ!

Mưa nhiều nỗi nhớ thêm nhiều
Mẹ ơi! Nhớ Mẹ những chiều gió mưa.

Cũng có lần, trước bóng dáng bất chợt giữa đời đã để lại trong anh nhiều trăn trở:

Em mặc xà rông hay đóng khố
… Tắm hương đời cho vơi bớt khổ đau
(?)

Rồi bài “Bon sai”, sự nhạy cảm của tâm hồn trước cái đẹp đã dẫn dắt ta về cõi miền yêu thương, bến bờ nghệ thuật.

Và được xác tín như một niềm tin bất hoại khi anh “chấp nhận”:

Ta nhận em
Như tình yêu và trái chín ngọt ngào
… Chắp cánh cho cuộc đời bay cao
(Chấp nhận)

Dĩ nhiên, sự trả giá chẳng phải hời bởi niềm đau co rúm của men đắng phận người vây bủa. Và tưởng chừng anh đã sờ nắm được trên hành trình kiếm tìm “hạnh phúc” dù vẫn còn ở phía trước với bao nhiêu là nắng mưa xiêu dạt.

Ở bài “Không đề”, cũng là một bài ngắn được cố ý cắt xén ra để mang tính dàn trải trên trang chữ. Nhưng vẫn không giấu được phép hồi đoạn của thể đối mà anh cũng thi thoảng viết cho mình và vài ba bài cảm xúc khác.

Ngay một số bài đường luật, tôi dừng lại ở bài “Vịnh giữ bò”. Tuy mang phong vị hơi hướng cổ xưa, nhưng cũng là một đóng góp đáng ghi nhận. Bởi được nói bằng ngôn ngữ hôm nay.
Và cuối cùng, tôi cứ bâng khuâng mãi về nỗi đơn độc của gã lẩn thẩn trót vương nợ:

… Côn trùng lặng tiếng đêm man dại
Trống vắng reo vang rợn hãi hùng!
(Đêm)

Lan man tản mạn như thế liệu có dài lắm không so với suy nghĩ ban đầu khi đặt bút viết về một số tâm tình riêng chung của tập thơ nhỏ này.

Người ta nói rằng: cách hay nhất để hiểu người, không gì tốt hơn là ta nên đọc họ. Và nên chăng, ta cũng cần sống cùng để thấy ra “Bản lai diện mục”. Dù có đôi khi cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, biết đâu lòng ta chưa thấu tỏ?

Thì đành vậy. Tuỳ ở người đọc cảm nhận, đánh giá thì nhiều chiều và mang tính khách quan hơn. Bởi biết đâu tôi lại vị thân mà tung hô tán tụng. Quên đi cái chức năng cần thiết của con mắt xanh Nguyễn Tịch, nhất là với nàng Thơ khó tính!

Sau tiết thu phân
Những ngày dài áp thấp – Mậu tý

Yên Thi
9.2008

Tình Ca Trên Nương - tập thơ