Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu
Trái tim lầm lỡ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu
T.H.
TRÁCH
….
Son sắt và thủy chung
Sao lắm nỗi đoạn trường
Vua cha vung kiếm báu
Mỵ Châu hề , lệ vương
Trái tim để trên đầu ?
Giang sơn chìm biển sâu
Mỵ Châu không là giặc
Mỵ Châu ôi ! Mỵ Châu
Giặc không ngồi sau lưng
Trách chi người thục nữ
Đêm khuya tràn tâm sự
Trách người – An Dương Vương !
Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010
Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010
Mộ Khúc Cho Cha
( TƯỞNG NIỆM VỀ HÀNH TRẠNG CỦA CHA TRONG NGÀY MỪNG THỌ 84 TUỔI)
Nắng không còn thắm –nắng hanh hao
Da mồi , bạc tóc tự thưở nào
Lặng lẽ quê người mơ cố quận
Non nửa đời người bước thấp cao
Bốn tám năm xưa ở quê nhà
Nuôi đàn con dại lắm bôn ba
Chiến tranh tang tóc phương trời cũ
Bao lần tan hợp với chia xa
Năm mươi năm tuổi tri thiên mệnh
Hai sáu tháng tù ngỡ chôn thây
Vợ hiền tần tảo nuôi con lớn
Mong có ngày mai được sum vầy
Gần chục năm rồi Mạ đi xa
Chiều nghiêng bóng nắng trước hiên nhà
Nhật nguyệt đôi vầng nay lẻ bạn
Lặng lẽ chiều hôm Cha với Cha
Hành trình lặng lẽ phía hoàng hôn
Hồn hoang khắc khoải bước chân chồn
Qua hai thế kỷ nhiều dâu bể
Đá nát vàng phai với nước non
Bài thơ tháng bảy viết cho Cha
Cho dẫu ngày mai bóng núi nhòa
Con nguyện làm mây vờn đỉnh Thái
Bốn mùa thơm mãi chút hương hoa…
Saigon , mùa Vu lan Canh dần
Nắng không còn thắm –nắng hanh hao
Da mồi , bạc tóc tự thưở nào
Lặng lẽ quê người mơ cố quận
Non nửa đời người bước thấp cao
Bốn tám năm xưa ở quê nhà
Nuôi đàn con dại lắm bôn ba
Chiến tranh tang tóc phương trời cũ
Bao lần tan hợp với chia xa
Năm mươi năm tuổi tri thiên mệnh
Hai sáu tháng tù ngỡ chôn thây
Vợ hiền tần tảo nuôi con lớn
Mong có ngày mai được sum vầy
Gần chục năm rồi Mạ đi xa
Chiều nghiêng bóng nắng trước hiên nhà
Nhật nguyệt đôi vầng nay lẻ bạn
Lặng lẽ chiều hôm Cha với Cha
Hành trình lặng lẽ phía hoàng hôn
Hồn hoang khắc khoải bước chân chồn
Qua hai thế kỷ nhiều dâu bể
Đá nát vàng phai với nước non
Bài thơ tháng bảy viết cho Cha
Cho dẫu ngày mai bóng núi nhòa
Con nguyện làm mây vờn đỉnh Thái
Bốn mùa thơm mãi chút hương hoa…
Saigon , mùa Vu lan Canh dần
Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010
Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010
Chuyện Mười Ngón Tay...
Ban đầu...
Ta giơ một ngón tay
Nhỏ ngoéo lấy lời thề
Ta giơ hai ngón tay
Nhỏ bàn chuyện đôi lứa
Ta giơ ba ngón tay
Nhỏ lục tung mơ ước
Ta... giơ đến ngón mười
Nhỏ chọn ngón nhẫn đeo...
Thôi thì...
Ta chẳng tiếc ngón nào
Cho nhỏ ôm... nhỏ ấp
Ta chẳng tiếc ngón nào
Cho nhỏ nắm, nhỏ chơi...
Ta giơ một ngón tay
Nhỏ ngoéo lấy lời thề
Ta giơ hai ngón tay
Nhỏ bàn chuyện đôi lứa
Ta giơ ba ngón tay
Nhỏ lục tung mơ ước
Ta... giơ đến ngón mười
Nhỏ chọn ngón nhẫn đeo...
Thôi thì...
Ta chẳng tiếc ngón nào
Cho nhỏ ôm... nhỏ ấp
Ta chẳng tiếc ngón nào
Cho nhỏ nắm, nhỏ chơi...
Yêu Đời Yêu Người
Tôi yêu người đến đỗi
Quên câu hát nửa vời
Tôi yêu đời đến đỗi
Bỏ sót những dối gian...
Tôi yêu người như thể
Không còn biết tỉnh mê
Tôi yêu đời như thể
Chẳng còn tôi trên đời...
Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2010
Vô Đề
Mấy ai can đảm chối từ
Tình yêu chén đắng, đắng từ nhấp môi
Thưa rằng giữa cuộc rong chơi
Từ tâm từ độ yêu người đột nhiên
Nên chi rũ sạch ưu phiền
Đem tâm tình hiến tặng miền sơn khê
Tình yêu chén đắng, đắng từ nhấp môi
Thưa rằng giữa cuộc rong chơi
Từ tâm từ độ yêu người đột nhiên
Nên chi rũ sạch ưu phiền
Đem tâm tình hiến tặng miền sơn khê
Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2010
Bài Thơ Tuổi 45
Bốn lăm tuổi vẫn lang thang,
Vẫn còn vượt suối băng ngàn,
Làm một tên du mục.
Biết ở đâu có cửa hàng hạnh phúc,
Bán với giá bình dân?
Thời thế bây giờ,
Mọi thứ đều tính bằng vàng.
Một cây – hai cây – rất thực.
Anh với em,
Chúng mình nghèo xơ xác,
Biết lấy chi mua nổi nụ cười!
Giữa mùa nắng hạn,
Khoác bụi hồng sương trắng,
Ta đi tìm,
Trong cõi im lìm,
Con đường nào đi về đất hứa?...
An Hạ - 1983
Vẫn còn vượt suối băng ngàn,
Làm một tên du mục.
Biết ở đâu có cửa hàng hạnh phúc,
Bán với giá bình dân?
Thời thế bây giờ,
Mọi thứ đều tính bằng vàng.
Một cây – hai cây – rất thực.
Anh với em,
Chúng mình nghèo xơ xác,
Biết lấy chi mua nổi nụ cười!
Giữa mùa nắng hạn,
Khoác bụi hồng sương trắng,
Ta đi tìm,
Trong cõi im lìm,
Con đường nào đi về đất hứa?...
An Hạ - 1983
Ông Lái Đò
Dưới bóng tre xanh,
Một túp lều nho nhỏ;
Ông lái đò
và con chó,
Sống bên nhau như đôi bạn chân tình.
Dắt dìu nhau qua muôn bến tử sinh.
Trải bao năm lên thác, xuống ghềnh,
Thâm tình,
Đậm nghĩa.
Ông lái đò yêu con chó nhỏ,
Con chó ngây thơ thương ông chủ cô đơn.
Một bữa cơm,
Đôi bữa rượu,
Ông Tám say mắt chó cũng rưng rưng…
Bên dòng sông dửng dưng,
Nào ai biết nỗi buồn ông Tám!
Bến Mã Đà – Xuân 1983
Một túp lều nho nhỏ;
Ông lái đò
và con chó,
Sống bên nhau như đôi bạn chân tình.
Dắt dìu nhau qua muôn bến tử sinh.
Trải bao năm lên thác, xuống ghềnh,
Thâm tình,
Đậm nghĩa.
Ông lái đò yêu con chó nhỏ,
Con chó ngây thơ thương ông chủ cô đơn.
Một bữa cơm,
Đôi bữa rượu,
Ông Tám say mắt chó cũng rưng rưng…
Bên dòng sông dửng dưng,
Nào ai biết nỗi buồn ông Tám!
Bến Mã Đà – Xuân 1983
Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010
Không Tên 100
Trăng ngồi một mình bên bờ suối
Cúi đầu soi bóng những cuộc tình trót dở dang.
Người mang kí ức trôi đi về phương ấy
Tháng ngày ở lại
cười xót xa.
Mùa qua, rồi mùa đợi
Có bao giờ sáng trọn một mùa sao.
Ta yêu trăng như yêu một người con gái
Để đời khờ dại
thức trắng đêm.
Trăng ngồi một mình bên bờ suối
Đuôi tóc dài lõa xõa trên vách đá lẻ loi.
Bao đêm soi mình bên kí ức,
Đã không còn nước mắt để yêu
Không còn hờn dỗi để lại thứ tha nhiều.
Chỉ xin một người đêm nay vẫn thức
Xóa tội cho nhau…
Px! 27.02.2010
Cúi đầu soi bóng những cuộc tình trót dở dang.
Người mang kí ức trôi đi về phương ấy
Tháng ngày ở lại
cười xót xa.
Mùa qua, rồi mùa đợi
Có bao giờ sáng trọn một mùa sao.
Ta yêu trăng như yêu một người con gái
Để đời khờ dại
thức trắng đêm.
Trăng ngồi một mình bên bờ suối
Đuôi tóc dài lõa xõa trên vách đá lẻ loi.
Bao đêm soi mình bên kí ức,
Đã không còn nước mắt để yêu
Không còn hờn dỗi để lại thứ tha nhiều.
Chỉ xin một người đêm nay vẫn thức
Xóa tội cho nhau…
Px! 27.02.2010
Không Tên 64
Đêm nay ta ra đầu ngõ đón trăng về
Đường mê ngõ nhỏ buồn lê thê
Hồn ta đi lang thang những ngọn cỏ
Gót trăng nhẹ khe khẽ dưới chân đê.
Đêm nay trăng bận mùa sương khói
Ngõ lạnh heo may ngọn lửa hồng
Củi gỗ phơi sân vẫn còm cỏi
Xa xa trăng ngóng, chẳng lại hong.
12.10.2008
Đường mê ngõ nhỏ buồn lê thê
Hồn ta đi lang thang những ngọn cỏ
Gót trăng nhẹ khe khẽ dưới chân đê.
Đêm nay trăng bận mùa sương khói
Ngõ lạnh heo may ngọn lửa hồng
Củi gỗ phơi sân vẫn còm cỏi
Xa xa trăng ngóng, chẳng lại hong.
12.10.2008
Không Tên 80
Biển là đâu ?
Sóng là đâu ?
Bởi trong những giấc mơ, có ai biết mình đang say ngủ
Và có ai biết mình sẽ mộng giấc đêm nay.
Hỏi thử thế gian tình là gì ?
Để người đi qua như một giấc mộng dài và cay đắng.
Nếu không có ngọt ngào, làm sao biết chua cay
Nếu không có đớn đau, thì nào ai biết được hạnh phúc.
Sao mỗi lúc cuộc tình trôi qua
Như đời ai trở về từ một đêm dài lắm mộng
Người ta chỉ thấy còn lại những khổ đau
Có ai biết tình yêu là biển cả ồn ào và lặng lẽ
Chỉ muốn biết sóng đổ về đâu
Để tan rồi chỉ còn lại bọt nước mà thôi.
Ta không biết, nhân thế cũng chẳng ai hay
Nếu tình yêu chỉ là một giấc mộng
Đến khi nào đời tỉnh giấc đêm say ?
Như con sóng đã sinh ra từ nơi đâu của biển cả,
Để rồi cũng tan nát trong đại dương.
Dẫu chỉ một ngày trôi qua,
thì tất cả cũng đã là quá khứ
Năm tháng trôi đi như dòng sông không bao giờ ngừng lại
Chỉ có ta ngơ ngác đứng bên bờ
Ném những muộn phiền xuống đáy sông sâu.
Biển là nơi sông đến,
Bờ là bến sóng về,
Đời ta sẽ trôi về đâu,
Và tình ta biết đi qua chốn nào ?
Có lẽ tất cả cũng chỉ là mộng thôi
Khi tháng năm đã xa ta rồi !
Px! 27.12.2008
Sóng là đâu ?
Bởi trong những giấc mơ, có ai biết mình đang say ngủ
Và có ai biết mình sẽ mộng giấc đêm nay.
Hỏi thử thế gian tình là gì ?
Để người đi qua như một giấc mộng dài và cay đắng.
Nếu không có ngọt ngào, làm sao biết chua cay
Nếu không có đớn đau, thì nào ai biết được hạnh phúc.
Sao mỗi lúc cuộc tình trôi qua
Như đời ai trở về từ một đêm dài lắm mộng
Người ta chỉ thấy còn lại những khổ đau
Có ai biết tình yêu là biển cả ồn ào và lặng lẽ
Chỉ muốn biết sóng đổ về đâu
Để tan rồi chỉ còn lại bọt nước mà thôi.
Ta không biết, nhân thế cũng chẳng ai hay
Nếu tình yêu chỉ là một giấc mộng
Đến khi nào đời tỉnh giấc đêm say ?
Như con sóng đã sinh ra từ nơi đâu của biển cả,
Để rồi cũng tan nát trong đại dương.
Dẫu chỉ một ngày trôi qua,
thì tất cả cũng đã là quá khứ
Năm tháng trôi đi như dòng sông không bao giờ ngừng lại
Chỉ có ta ngơ ngác đứng bên bờ
Ném những muộn phiền xuống đáy sông sâu.
Biển là nơi sông đến,
Bờ là bến sóng về,
Đời ta sẽ trôi về đâu,
Và tình ta biết đi qua chốn nào ?
Có lẽ tất cả cũng chỉ là mộng thôi
Khi tháng năm đã xa ta rồi !
Px! 27.12.2008
Không Tên - tập thơ
Tên thật là Phan Gia Khuê
Sinh 13.02.1991 tại Tân Biên, Tây Ninh. Quê gốc: Phù Cừ, Hưng Yên.
Hiện là sinh viên năm 1 khoa Qui hoạch,
chuyên ngành Kĩ thuật hạ tầng đô thị, trường Đh. Kiến Trúc Tp. HCM
*
Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010
Giao Ước
Đã giao ước cuộc đời bằng trái ngọt
Mà chua chanh cho ớt cũng cay lòng!
Ta và em, chung mỗi một cầu mong
Cho trái đất xoay vòng chầm chậm lại.
Ngoài tình ấy, thứ tình trai và gái
Ta còn tình, tình đồng loại, em quên?
Những tháng ngày sống kề cạnh một bên
Sao vẫn lắm những thác, ghềnh… khoảng cách!
Chỉ thông cảm chứ lòng ta không trách
Vũ trụ còn cọc cạch để lăn quay..!
Ta hẹn em, rồi sẽ có một ngày
Gom vũ trụ, dồn vào tay tất cả
Nắn nhỏ lại cho gần nhau như đã
Buổi ban đầu, cái giá của tình thương.
Mà chua chanh cho ớt cũng cay lòng!
Ta và em, chung mỗi một cầu mong
Cho trái đất xoay vòng chầm chậm lại.
Ngoài tình ấy, thứ tình trai và gái
Ta còn tình, tình đồng loại, em quên?
Những tháng ngày sống kề cạnh một bên
Sao vẫn lắm những thác, ghềnh… khoảng cách!
Chỉ thông cảm chứ lòng ta không trách
Vũ trụ còn cọc cạch để lăn quay..!
Ta hẹn em, rồi sẽ có một ngày
Gom vũ trụ, dồn vào tay tất cả
Nắn nhỏ lại cho gần nhau như đã
Buổi ban đầu, cái giá của tình thương.
Hiểu
Làm người, khó lắm các em ơi
Cạm bẫy giăng giăng khắp đất trời
Những muốn thẳng người hăng hái bước
Đèo cao, vực thẳm… dễ dàng rơi!
Làm người, khó lắm các em ơi
Nín thở mà theo vận đất trời
Cắn chặt đôi môi “thêu dệt” sống
Thờ ơ một chút… đã buông rơi!
Ta hiểu cho ta, ta hiểu đời
Hiểu cho em nhỏ, hiểu chiều rơi
Hiểu trăng lành lạnh leo khung cửa
Hiểu những đêm thâu, hiểu đổi dời…
Ta hiểu từ ta hiểu đến em
Hiểu sương ấp ủ lá khô mềm
Hiểu âm thanh gọi rung lòng đất
Hiểu cả nhịp tim… đêm trắng đêm!
Cạm bẫy giăng giăng khắp đất trời
Những muốn thẳng người hăng hái bước
Đèo cao, vực thẳm… dễ dàng rơi!
Làm người, khó lắm các em ơi
Nín thở mà theo vận đất trời
Cắn chặt đôi môi “thêu dệt” sống
Thờ ơ một chút… đã buông rơi!
Ta hiểu cho ta, ta hiểu đời
Hiểu cho em nhỏ, hiểu chiều rơi
Hiểu trăng lành lạnh leo khung cửa
Hiểu những đêm thâu, hiểu đổi dời…
Ta hiểu từ ta hiểu đến em
Hiểu sương ấp ủ lá khô mềm
Hiểu âm thanh gọi rung lòng đất
Hiểu cả nhịp tim… đêm trắng đêm!
Thứ Năm, 14 tháng 1, 2010
Buồn Dăm Ba Nỗi
Buồn miệng ta hát ta chơi
Buồn lòng ta trải thơ đôi ba hàng
Buồn tay chấm nốt nhạc khan
Buồn chân dạo cảnh vẽ ngang… đỡ buồn
Buồn lòng ta trải thơ đôi ba hàng
Buồn tay chấm nốt nhạc khan
Buồn chân dạo cảnh vẽ ngang… đỡ buồn
Cảm Xúc Bất Chợt
Giọng em ngọt, như miếng đường xứ Huế
Tan trong tôi, ly cà phê Ban Mê
Đêm chẳng lạnh, dẫu cho chăn không đủ
Tỏ trong tôi, ấm áp những đam mê
*
Đẩy thêm hơi, cời thêm lửa
Giữa cuộc đời, gởi tiếng chơi.
*
Ta ngồi chơi với nắng
Ta ngồi chơi với mưa
Ta ngồi chơi giữa trời
Buông đàn… hát chơi vơi.
Ta đi rong với gió
Ta đi rong với mây
Ta đi rong một vòng
Thả đời… dạo long nhong
Ta đứng đây với biển
Ta đứng đây với đồi
Ta đứng đây ngực đầy
Mở lòng… tình ngây ngây
Tan trong tôi, ly cà phê Ban Mê
Đêm chẳng lạnh, dẫu cho chăn không đủ
Tỏ trong tôi, ấm áp những đam mê
*
Đẩy thêm hơi, cời thêm lửa
Giữa cuộc đời, gởi tiếng chơi.
*
Ta ngồi chơi với nắng
Ta ngồi chơi với mưa
Ta ngồi chơi giữa trời
Buông đàn… hát chơi vơi.
Ta đi rong với gió
Ta đi rong với mây
Ta đi rong một vòng
Thả đời… dạo long nhong
Ta đứng đây với biển
Ta đứng đây với đồi
Ta đứng đây ngực đầy
Mở lòng… tình ngây ngây
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)