Bốn lăm tuổi vẫn lang thang,
Vẫn còn vượt suối băng ngàn,
Làm một tên du mục.
Biết ở đâu có cửa hàng hạnh phúc,
Bán với giá bình dân?
Thời thế bây giờ,
Mọi thứ đều tính bằng vàng.
Một cây – hai cây – rất thực.
Anh với em,
Chúng mình nghèo xơ xác,
Biết lấy chi mua nổi nụ cười!
Giữa mùa nắng hạn,
Khoác bụi hồng sương trắng,
Ta đi tìm,
Trong cõi im lìm,
Con đường nào đi về đất hứa?...
An Hạ - 1983
Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét