Trăng ngồi một mình bên bờ suối
Cúi đầu soi bóng những cuộc tình trót dở dang.
Người mang kí ức trôi đi về phương ấy
Tháng ngày ở lại
cười xót xa.
Mùa qua, rồi mùa đợi
Có bao giờ sáng trọn một mùa sao.
Ta yêu trăng như yêu một người con gái
Để đời khờ dại
thức trắng đêm.
Trăng ngồi một mình bên bờ suối
Đuôi tóc dài lõa xõa trên vách đá lẻ loi.
Bao đêm soi mình bên kí ức,
Đã không còn nước mắt để yêu
Không còn hờn dỗi để lại thứ tha nhiều.
Chỉ xin một người đêm nay vẫn thức
Xóa tội cho nhau…
Px! 27.02.2010
Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét