Xin chân thành tạ tội
Tội bé nhỏ tầm tay
Và ngắn ngủi tháng ngày
Mà tâm tình vướng rộng!
Xin cúi đầu tạ tội
Trước hết với mẹ, cha
Với toàn thể ruột rà
Tôi (như) vô tình tệ bạc…
Thưa với đất vườn sau
Nơi ta đã gởi rốn
Nơi ta đã chôn nhau
Vẫn chưa về thăm được!
Thưa lối mòn ngõ trước
In đậm dấu học trò
Nổi trôi đời xuôi ngược
Thân phận của bèo, tro…!
Tội, chất chồng những tội
Vì ta, ai phải nhớ
Vì ta, ai đã thương…
Thôi, xin đừng nhớ, thôi thương.
Xin cúi đầu tạ tội
Thầy cô giáo kính thương
Dùng roi mà quở mắng
Để cả đời vương vương…
Với tầm tay bé nhỏ
Trả không nổi nợ đời
Tấm thân còn thiếu sót
Huống chi người, người ơi!
Với tháng ngày ngắn ngủi
Được Huế, mất Qui Nhơn
Gần Sài Gòn, phải xa Đà Lạt
Còn Cần Thơ, Phan Thiết, Nha Trang…?
Xin chấp tay tạ tội
Cùng bạn bè mến thân
Những vu vơ hờn dỗi
Dù cho chỉ một lần!
Xin nghiêng mình tạ tội
Với người lỡ yêu thương
Lỡ đưa nhau vào ký ức
Từ tạ nhau… nửa đường!
Bởi thương mà phải khổ
Bởi nhớ phải bâng khuâng
Phải chi là sỏi đá
Cho đời khỏi bận tâm.
Phải chi là sỏi đá
Để chẳng biết thương yêu
Và cũng không thù hận
Nhẹ, đẹp… biết bao nhiêu!
Ôi! Những gì lưu luyến
Rồi cũng quẳng lại sau
Ra đi là… giã biệt
Một “đáp số” như nhau!
Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét