Khi hương phấn về khuya, hững hờ ong bướm,
Chuyện rủi may không còn lỗi ở mình.
Đốt mớ giấy tiền hối lộ cõi cao xanh,
Đời làm quỷ ma cợt cười thần thánh!
Khói hương kia – em bước qua bình thản,
Như bước qua định mệnh kiếp người.
Mắt nhắm hờ, miệng mấp máy bờ môi
Em cầu xin gì, con tim rữa nát?
Những thượng đế ban ơn đã say nồng giấc lạc,
Những con cừu non tế lễ đã cỗi già.
Thì có nghĩa gì chút mọn hương hoa
Khi của ngàn vàng đem ra thế chấp…
Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét