Theo gót ai về trong nắng êm
Gió nâng tà áo đón sương mềm
Ta nâng mộng ước làm em mất
Chiếc áo học trò mới… của em!
Thuở ấy ta vui, tuổi ấy mà
Giờ từng sợi bạc từng xót xa:
“Sao không lồng kính vàng son ấy?”
Để giữ nghìn năm một sắc hoa.
Ai giữ nghìn năm được sắc hoa?
Nhưng ai cũng thấy xót xa mà
Riêng ta, cũng mất, nhưng màu sắc
Mãi giữ được hương… vẫn đậm đà.
Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét