Ta cứ ngỡ đêm nay
không có vì sao nào mọc,
Trái đất cũng ngừng quay,
Và đường đêm chỉ một bóng đổ dài,
Đi thất thểu mà nghe trời đất rộng.
Sương rơi,
hồn thạch động,
Lạnh lùng một cánh dơi hoang.
Tiếng hát em từ cõi điêu tàn,
Nghe rờn rợn lên muôn ngàn nuối tiếc.
Lòng ta đang khánh kiệt,
cũng rạt rào cung thương.
Tiếng hát em từ cõi vô thường
Nghìn năm giấu chặt
cũng dậy cuồng mộng xưa!
Ta đã bao năm
Đi tìm Đất Hứa,
Đất Hứa thật xa vời
Tựa tiếng hát em…
Thương em bỏ biển lên rừng,
Mài gương soi bóng nỗi buồn nhân gian…
Sài Gòn – Tàn đông 1982
Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét