Em mãi mãi là đỉnh cao Everest,
Ta chỉ là tên thám hiểm bất tài.
Em huy hoàng từ một cõi thiên thai
Ta tàn tạ trên vùng mưa phù phiếm.
Em mãi mãi là khung trời kỷ niệm,
Ta tâng tiu từng giây phút ngọc ngà.
Dẫu cho đời chỉ là giấc Nam Kha,
Tình em mãi là dòng sông vô lượng.
Phải chăng em về qua rừng thần thoại,
Như người tình "Ngàn Lẻ Một Đêm"?
Rồi mai đây trong trận chiến êm đềm,
Ta vĩnh viễn là tên chiến bại.
Xin em mãi là nhà tu khổ hạnh,
Để ta làm một kẻ hành hương,
Để được nghe trong lời kinh nguyện,
Chút ngọt ngào man mác yêu thương.
Em mãi mãi là vì sao lạ,
Là ngọn hải đăng của biển cả mênh mông,
Kẻ lạc đường mong tìm nơi ánh sáng,
Mà bóng đêm là tiếng nói vô cùng!!!
Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét