Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

Một Cuộc Hồi Du Trên Dòng Sông Buồn

(Dòng tự thoại)

Anh ấy đứng nhìn từ phía khuyết bờ cao của dòng sông cuộn chảy về ngã phân chia đôi dòng: một đồi đất “thịt” rắn chắc chận đứng, như một phán truyền tả hữu chia xa cho đôi bờ phù sa bồi lở …một làn khói nhẹ thoát từ tiếng thở dài giữa đôi môi, như hơi hướng cuối mùa của dòng phân thủy Thu xa, lạnh lùng đi vào Đông đơn lẽ với cội tùng già cỗi, chứng nhân cho dòng đời của dòng sông khuất khuyết mùa sinh … buồn ơi là buồn!

Từ thuở khai sinh dòng sông dường như vướng chặt vào sợi dây oan nghiệt réo rắt “khẩu hoang” theo dòng lưu thủy đầu nguồn. Có những lúc muốn lặng yên nhưng gió nào dừng, cây rừng đâu ngưng xào xạc, tĩnh lặng nào cho dòng sông ngơi nghỉ vào cuối Đông với từng mùa nguyên thủy rỗng rang, đáy sông chỗ nông chỗ cạn nước vẫn xuôi dòng đến chỗ rẽ đôi mới thành hoài thủy, để Anh suy ngẫm một sự quay về trên dòng sông buồn nào được lắng yên!

Sao lại tách đôi dòng? Lạ thật, nào đâu êm dịu nhẹ nhàng cho mùa Xuân gió hát trên đỉnh hồng ngất ngưỡng tình ỵêu yêu thương tha thiết đầu mùa.Còn đâu an ủi vỗ về cho Đông tràn cuộn chảy thét gầm sóng dập ngụp lặn cuối dòng? Cho đến khi nhìn điểm thủy phân đôi dòng mới chợt hiểu ra: Dòng sông nước kia ơi, Anh đứng nhìn đây đang dần hiểu về nỗi phân chia của đất trời vần xoay theo trục nghiêng chênh lệch thiên từ, hài hòa Xuân tiết, Đông phân! Nổi trôi chiếc lá giữa dòng sinh diệt, dòng sông vô định rong chơi trên nỗi ngậm ngùi nhân thế. Những con sóng nhỏ đùa gió lăn tăn trải dài suối tóc bạc mầu theo năm tháng phôi pha, chừng như cũng giật mình nhìn lại những rong rêu quanh bờ mà thương cho thân phận đời mình trải vui buồn đã đến hồi xanh xao… Dòng sông nước tinh khiết đầu nguồn dần trôi hoài theo bất trắc cũng mỏi mòn nén dấu thời gian đầy hệ lụy chất đầy trong hoài ức trần ai… Một cuộc xung đột hình thành giữa sóng biển bao la với con sóng lăn tăn êm dịu tại ngã ba lòng cát trắng! Biển thấy gì không một dòng sông hiền dịu như lời Mẹ ru con, thì sao Biển không là vỗ về của người Cha che chắn… Đất trời sao nỡ để bao nỗi chạnh lòng giữa dòng sông muôn thuở dịu hiền hòa nhập tình thâm vào bao la biển cả?

Có một điều muôn đời bất thối chuyển của tình tự trăm năm, loài người từ muôn thuở vẫn nồng ấm hơi thở dịu êm như hương hoa diệu kỳ hoang dại trong dòng máu từ mới hình thành sơn hà đại địa. Mạch huyết trôi dài trên dòng thọ mệnh của một hiện hữu cho từng diễn viên bi hài lẳng độc … theo năm tháng mù khơi, không một ai biết đuợc rõ ràng vào thời kỳ chấm dứt buổi miên trường độc thoại với tâm linh không hình tướng hài hòa giữa bao điều hệ lụy xót xa, Anh muốn biết nhưng chỉ toàn ảo giác xa xôi. Chỉ khi Anh lang thang trên dòng xuôi ngược ngắm từng viên đá cuội, nhặt từng chiếc lá rơi cuối mùa Anh mới cảm nhận về nỗi yêu thương cần thiết nụ hoa đời đang âu yếm hôm qua… nay bỗng sắc úa, mầu phai. Anh mới thấm đau giữa người cho mà Anh tiếp nhận nồng nàn. Anh chỉ hoài mơ như từng trước đây qua một lần chắc chắn rằng, Anh đã nắm giữ an toàn vào lòng bàn tay không kẽ hở, khi đến bờ tuyệt lộ thì đã quá muộn màng bởi hy vọng gì Anh không nhầm lỡ ở kiếp lai sinh?

Chỉ có một điều Anh ơi, hãy chuyển hoá nỗi đau thành những ngọt ngào bất chợt tìm thấy trên lộ trình sinh tử, Anh mới dần tìm lại chốn quê xưa đã một thời Anh quên lãng: định mệnh dành chỗ ngụ cư an toàn cuối mùa gặp lại được bàn tay ân cần của đấng Mẹ hiền, ru Anh vào giấc ngủ bình yên như cuộc tình đầu, rồi tình cuối vuốt mắt Anh yêu bằng lời ru giải thoát với giọng hát ù …ơ ca dao Mẹ!

Anh chẳng mơ hồ gì nữa về Mẹ, điều như cảm nhận được từ những cơn mơ nhân ái, giữa cho và nhận rất chân thành không toan tính, không phiền hà, không giận dỗi oán than dâu bể cuộc đời, lắng yên hòa nhập vào lòng đại dương, dìu nhau vượt trên ngọn hải triều giữa mênh mông trắc trở. Giọng ru ngọt ngào nhập hồn bờ cát trắng bao la quyện chặt nhau chẳng rời dưới ánh trăng mượt mà Anh thấy đó phải không, Anh? Anh phải đứng đó ngắm nhìn về một đóa tinh anh Mẹ, trong cội nguồn vô thỉ vô chung, hiển lộ trên từng cơn sóng xô bờ. Chỉ một sát na tỉnh thức, nguồn hỉ lạc vô tận vô biên chưa kịp tròn đôi mắt khép lại phiền não, như một phép lạ tức thì, làm quên mất nỗi sầu trong tâm hồn Anh đó ạ! Để đến khi Anh hiểu tận tường về nỗi đau trần thế không làm trôi nổi đời Anh, đó là lúc an lành nhất, Anh được nằm xuống lòng thuyền trên dòng “bạch nghiệp thủy”, êm dịu đổ về ru đời Anh ngủ, yên!

Hãy sống được vui mà chết cũng an lành, xin Anh chọn lấy cho mình một định mệnh cưu mang! Bởi rằng dưới dòng trầm thủy kia, có mấy người đủ đầy nhân duyên “Bản lai diện mục” trên dòng sông buồn truyền kiếp áp đặt lên thân phận làm người!

Hỡi dòng sông kia ơi, nghiệt ngã nỗi u hoài …

3:05am, July 14, 2006
Doraville, Ga. 30340
(Nguyễn văn Hoa,
cựu học sinh Phan Chu Trinh, Đà Nẵng
từ niên khóa 1956)

Không có nhận xét nào: