Loay hoay cái Tết qua rồi
Buồn hay vui nỏ biết
Chỉ có điều tháng ngày đi nhanh quá
Thoáng đã ba sáu lần với thế gian
Thằng ta vẫn vật vờ như chiếc bóng
Hai vai nợ nần chồng chất
Quang gánh lắm nỗi nhọc nhằn.
Đêm nay quán về,
Con đường phảng phất hương xuân.
Cọc cạch riêng mình gã nghe đời bâng khuâng
Bạn bè dần xa, mỗi thằng lo chạy áo cơm một hướng
Gặp đó mà như không.
Cái thuở ngọt ngào đêm trắng mắt
Chén trà, điếu thuốc, nằm gác chân nhau mà ngâm điệu thu sầu.
Qua đi – qua đi gió mây biền biệt
Biết trách ai khi trong ta dường cũng ơ hờ.
Quẩn quanh với góc sân – xó bếp
Chút tri thức đem xào xáo tháng ngày.
Bằng lòng với hiện tại e đã an bài
Một ngày an lành, một đêm đằm thắm
Với lo toan mưa nắng hai mùa.
Tự bao giờ đời gã nông dân
Trông trời thắc thỏm.
Trường đời chưa lần tham chính đã vội hưu non.
Bao nhiêu ước mơ nhạt nhòa sương khói
Tìm quên trong tiếng hát dại khờ.
… “Ta bây giờ bé dại cũng như em, đầy âu lo mười sáu…”
Thơ lâu rồi ám khói, mãi lo bếp núc cháo chó – rau heo
Khuôn mặt lọ lem tựa thằng hề nào dám soi gương.
Ừ, thuở nào lăm le kẻ sĩ,
Chừ hết gạo chạy rong.
Đầu năm trời Xuyên Mộc làm mưa, ngày tai tái rét.
Lạnh như buổi nào nàng bỏ ta đi
Để chàng thơ ngồi ôm chân quán cóc
Tuổi hai mươi giờ cũng lâu rồi.
Chợt buồn níu áo – giằng vai đòi lục bát
Trang giấy vẫn trắng như không dù đổ ngàn giọt mực
Hỡi Nàng Thơ, ta khánh kiệt thế à?
Thì thôi mặc kệ
Giàu nứt đố - nghèo rớt mồng tơi lắm lần cũng đã.
May mà chưa xiêu đổ sầu thành
Hơn nửa đời dằn xóc
Hoa cứ đẹp và người cứ xinh,
Ta hai lần bồi lở, con sông kia ra biển lại quay về.
Tạ ơn đời, còn có một dòng xanh,
Dù đôi khi đỏ quạch, ầm ào vực xoáy
Thì cũng phù sa nuôi mình khôn lớn
Biết yêu người và để yêu em.
Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét