Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2008

Hun Hút Đường Trần

Lê Sơn Thạch và hiền thê

Đời em thuyền nhẹ mong manh quá,
Ta chỉ là tên thuỷ thủ bất tài;
Ta cũng cố đưa em về bến đỗ,
Em ngại ngùng mặc năm tháng nổi trôi.
Ta cũng muốn dìu em qua muôn trùng sóng vỗ,
Đưa em xa vùng gió cát điêu linh,
Đưa em về miền trăng nước yên bình,
Sao em vẫn sợ đời cơn biển động!

Em có biết, từ sự chết đã ươm mầm sự sống,
Và tình yêu mọc từ nỗi cô đơn;
Có tình yêu nào không nước mắt tủi hờn,
Có vinh quang nào không xây bằng máu?!

Chiếc lá lung linh, ơi người tình bé nhỏ,
Giọt thương yêu rụng từng cánh ngập ngừng :
Ngày lê thê và đường dài hun hút,
Ta một mình đếm bước tha hương!

Không có nhận xét nào: