Rồi từ đó mùa xuân không trở lại,
Ta mất em là mất cả quê hương;
Như hòn cuội lăn khắp vạn nẻo đường,
Bao năm tháng ta là tên du mục.
Cánh mai vàng nở hoài trong ký ức,
Mà mùa đông thì cứ mãi lê thê;
Rượu giang hồ đã bao lần say khướt,
Trời bao la sao chim én không về?
Ta từng có bạn bè đăm bảy đứa,
Từng bao phen tuý ngoạ sa trường*
Đêm giao thừa nghe tiếng vạc kêu sương,
Lòng rạo rực nghe mùa xuân chậm bước.
Rồi từ đó theo dòng sông lưu lạc,
Đi lang thang nghe biển gọi ta về;
Để đêm đêm nghe tiếng sóng vỗ bờ,
Ta chợt thấy tình yêu như bọt biển!
Em ra đi, mang mùa xuân đi mất,
Ta còn đây chiếc lá úa ven đường,
Ta còn đây một hạt bụi vô thường,
Bay vất vưởng giữa đời hiu hắt!
Rồi từ đó theo đàn chim biệt xứ,
Ta mãi bay vào tháng năm mù sương;
Ta lắng nghe từng mùa đi rất lạ,
Mà trong ta sao chẳng thấy mùa xuân!!!
* Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu. (thơ Lương Châu Từ)
Thứ Tư, 13 tháng 2, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét