Đúng ra tôi không nên nghịch đùa,
Chiếc bình cổ xưa đắt giá.
Lỡ sẩy tay đánh vỡ,
Lấy gì sáng mộng với chiều mơ.
Gần nửa đời lững thững – lơ thơ,
Khoác vai cái gia tài: nắng – gió.
Gieo xuống lòng những nắm mầm lẫn cỏ
Nên còm lưng vặt lựa chính mình.
Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét