Đã bao năm tôi vẫn thân cỏ mực,
Vũ trụ này tôi thấy rất thân thương.
Đất hoang vu cỏ nẩy mầm sự sống,
Không là danh chỉ góp mặt đời thường.
Đã bao năm hoá thân làm cỏ mực,
Chưa khai sinh - chẳng hủy diệt bao giờ.
Người thi sĩ cho tôi một vần thơ,
Nhà nghiên cứu đưa tôi vào danh mục.
Đông, Tây, Bắc gọi tên tôi thân mật:
Cỏ mực, Lọ nồi, Dược thảo hạn liên.
Tôi mỉm cười hạnh phúc với thiên nhiên.
Nhân duyên tới - thảo nguyên chào sự sống.
Thứ Năm, 23 tháng 8, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét