Nhớ một người khoác áo mùa Xuân,
Tới thăm vườn, ngồi ngắm mai lan .
Chừng như lặng lẽ nhìn hoa nở,
Một thoáng mơ hồ những vỡ tan …
Nhẹ với tay ngắt đóa Ngọc lan,
Hương tỏa thương thương chiều nắng tàn .
Chợt bảo : “Này sao hoa tội quá,
Những cánh hoa, nghe những bẽ bàng …”
Ra về ai bỏ hoa bàn khách,
Thực rằng quên hay trách chẳng cho .
Thương hoa anh vụng về nâng khẽ,
Đem ép vào thơ giấy học trò …
Dù chẳng tin phận bạc hồng nhan,
Cuối vườn mây vắng chiều mênh mang .
Ngọc lan lại nở Xuân vừa nắng,
Sao có loài hoa những lỡ làng …
Hay để kiếp sau chắc cũng nên,
Được trả, ai xin “Đóa Hoa Quên”.
Ép lâu trang giấy, hoa thương nhớ,
Khô héo chờ ai, kết lời nguyền !
Ai kia bên nớ, mắt ướt huyền,
Bên ni, hoa nở vắng vành khuyên .
Không gian ngăn những sông và núi,
Còn ngắt Ngọc lan cách mấy miền ?
Bơ vơ Xuân vắng chiều mây nghiêng,
Thương quá Ngọc lan, những ưu phiền .
Có người ôm gối, ngồi ngắm nghía,
Hỏi chỗ vô cùng nghĩa đảo điên ?...
HoaNguyênSinh
Bảy tháng Sáu
Hai ngàn lẽ Ba
Thứ Ba, 7 tháng 8, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét