Tạ ơn đời cho thêm nỗi đau,
Để lần này đôi tay giang rộng
Bơi vào chiều mưa ráo tạnh
Nắng đã lên và gió thoảng mơ mòng.
Vẫn còn đang chếnh choáng,
Chưa nguôi tiếng ru hời, đứa con chưa lớn.
Lại thêm lần vượt biển mồ côi.
Em đến chi thêm giữa cuộc đời,
Khi khói sương kia nợ nần trói buộc.
Tưởng đã yên cùng câu hát,
Tưởng một đời ôm chặt kiếp trầm luân,
Em là nắng quái chiều hôm,
Một nửa yêu ma, một nửa người rất thực.
Bàn tay gọi mời, nét cười trong mắt
Thiết tha sao da thịt ấy phơi bày,
Lã lơi sao dòng tóc chảy bờ vai
Và áo lụa trời chiều bay vạn sắc.
Như kẻ mộng du đi kề miệng vực,
Lại thêm lần qua ải đắng cay.
Này Yêu ơi, Em có là người,
Sao như đã ngấm dần ngãi độc.
Như lời nguyền có từ kiếp trước
Số phận gửi anh vế với chốn này …
Thứ Năm, 2 tháng 8, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét