Xây tròn lại mở cuộc chơi,
Một vuông đất, một cỗ bài dưới trưa.
Cởi trần, dốc túi nhau ra,
Đốt thơ ngây ngún thành tro trắng sòng.
Đứa bó gối – đứa soải chân,
Rít khói phả vào mênh mông chỗ ngồi.
Chợt dưng vang một tiếng đời,
Chia tay nặng những túi đầy ưu tư.
Sau lưng nắng vẫn đỏ lừ.
Một người đứng gọi cơn mưa cháy lòng…
Thứ Hai, 14 tháng 1, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét