Thứ Năm, 31 tháng 1, 2008

Đêm Sương Hạc Trắng Qua Sông Một Mình


Em xưa xinh hạt mưa Ngâu,
Về tim tím lối me sầu ngại bay.
Cánh vàng mùa gió hương đầy,
Qua sông bóng ngã, trăm ngày lênh đênh.

Em về tóc xoã sông Linh,
Bầy chim én nhỏ đan thành mộng mơ,
Đêm sao mưa gió ơ hờ,
Chiêm bao sóng vỗ, con đò mộng du!

Huy hoàng xưa - cõi sương mù,
Mưa rưng rức nhớ vàng thu, ngô đồng;
Hắt hiu dấu tích ngựa hồng,
Đêm sương hạc trắng qua sông ngậm ngùi!

Phồn hoa từ dấu phận người,
Rừng thương lại nhớ gió rời nhân gian,
Phấn hương xưa cũng phai tàn,
Còn đây một cánh chim ngàn bơ vơ.

Thương thương mắt ủ trang thơ,
Đàn rung tiếc nhớ đôi bờ cỏ hoa,
Thương em nghiêng nón, trăng tà,
Trăm năm ôi mộng chỉ là mộng thôi!

Không có nhận xét nào: