Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007

Hoài Niệm Bạn

Tưởng nhớ Lê Nhật Linh

Bạn bỏ ta đi dẫu biết rằng đó là lời chia tay báo trước. Vậy mà ta vẫn hy vọng một phép mầu níu giữ bạn ở lại cõi trần gian này vì mẹ già, em dại (dù những đứa em thân thiết đã qua đời sống hôn nhân – riêng bạn vẫn đi về một cõi), vì những thằng bạn đồng môn và vong niên, yên phận thủ thường với vợ con đề huề, bạn thì như mây trời phiêu hốt, đến rồi đi, hợp rồi tan như một hành trình thầm lặng bên kia núi, phía hoàng hôn.

Bao lâu rồi Linh ơi, mười năm có lẽ, ta gặp nhau như một sự tình cờ, rồi những tháng ngày tìm đến nhau trên những con ngựa sắt già cổ lỗ, vẫn cười ran sau cuộc rượu đêm khuya, đắc ý vì câu thơ hay, hả hê bởi ca từ đẹp.

Những đêm khuya sau mỗi ngày của mỗi đứa vất vả ngược xuôi bởi cơm áo đời thường, bạn cùng ta vòng vòng tìm một góc quán vừa ý để ngồi nghe Flamenco, để đắm mình trong cõi Trịnh và Mơ Suối Thiên Thai của Văn Cao – Một lon bia uống suốt hai giờ để ngắm nhìn nàng digan người Việt bập bùng trong tiếng trống ở Carmen! Ly rượu tràn sóng sánh rán ngồi nghe người ta hát nhạc Trịnh ở “Yesterday” mà chê không mang dấu Trịnh hồn Sơn.

Rồi đêm cao nguyên chở nhau trên chiếc Dream vượt mấy dốc mưa, yên vị bên ly vang Dalat ngồi nghe giọng khàn đục của Người Đàn Bà Hát trong “Cung Tơ Chiều” lòng thổn thức bởi lời thơ trong nhạc:
“Buồn như ly rượu đầy
Không có ai cùng cạn.
Buồn như ly rượu cạn
Không còn gì để say…”


Ta nhớ chiều hoàng hôn bên bờ hồ Xuân Hương, trong tĩnh lặng của chiều buông, bạn đứng để ta chụp những tấm hình trong giá lạnh chiều cao nguyên mà có ngờ đâu rằng đó là những hình ảnh ta nắm bắt, lưu giữ của một kiếp người như mây phiêu bồng trong cõi tạm.

Ta nhớ và ta biết giờ đây bạn không còn “Tưởng Chuyện Ngàn Sau” nữa.
“… Người về gối rét nằm đau
Nghe trên thước đất phai màu nhớ thương
Chiều nào mây vọng hồn chuông
Ngừng chân đôi kẻ trên đường mãi mê
Nghe tim ta lỗi câu thề
Nghìn thu xa vắng…” (Hồ Dzếnh)

Ta nhớ ta đã từng nghêu ngao ca từ trong Trầm Hương Ca (bạn thì không thích lắm) để bây giờ có thể ví bạn như là những cái Như trong bài hát:
“Như loài chim đau thương bật khóc, trên cây khô, cuối mùa đông.
Như cỏ hoang xanh trên từng luống, trên non cao một ngày bắt đầu.
Như đôi chim quyên trên bờ cát chiều, nước vô tình đã dâng đầy động tiên xưa.

Như cuồng lưu xoay quanh ghềnh đá, qua bao năm – vẫn hoài công
Xin phù sa nuôi linh hồn tím."

Ôi một linh hồn tím, tím như hoa lục bình vừa trôi vừa nở, tím như đêm khuya làm nền cho hoa quỳnh hiện diện giữa tịch nhiên.

“Vàng chi lắm dã quỳ ơi
Tím làm chi để cho đời thương đau.
Ba trăm năm nữa về sau
Ai người còn đứng bạc đầu khóc Linh…”

Không có nhận xét nào: