Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2007

Khoảng Trời - Khói Thơ

Vì em là chiếc bóng bay,
Trong tay anh nếu không có sợi dây sẽ vỡ.
Khi tình yêu thở vào hơi thở,
Lời thì thào nâng đôi cánh hư vô.

Và vì anh khoảng trời thơ
Trang giấy mỏng tờ mây không giữ được.
Vì, và vì ta từng đêm vẩy mực
Lên cuộc đời mưa sẽ vỡ bóng bay.

*
Chỉ có gió với anh trong căn phòng,
Cùng xoá bức tường màu trắng đục
Nâng niềm đau uống tủi cực cười xoà,
Bệnh nhân ư, cũng chẳng là thầy thuốc
Có ốm đâu để thăm mạch định toa.

Anh treo lên đầu giường,
Một trời ngâu thổn thức.
Cuốn thời gian làm ống tiếp quan hà.
Ôm mảnh giấy,
suốt đời đi tìm nơi chứng thực
Con chữ ngoằn ngoèo trên đường gạch tít xa.

Và dấu ấn hôm nào mở ngực,
Đóng lên đời, bật dậy tiếng: ừ, ta.

*
Rồi nghe,
Tình mớm môi, máu thịt tươm trào.
Ngấm dần tứ chi – linh giác,
Co rút cuộn mình, làm con trút
Ngã chúi vào sâu hút mênh mông.
Nút hận thắt vòng
Bủa giăng trận đồ mê hoặc.

Nỗi nhớ căng lều, giăng bạt
Ký ức thăm tìm lời sương khói tiễn đưa.

Chuỗi đời xâu hạt vàng thu.
Quàng lên ngày tháng – từ bi cõi người.

Không có nhận xét nào: