Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2007

Mẹ Con

Từ trên cao đỉnh nỗi buồn
Trông theo dòng nước bỏ nguồn mà đau
Thuở vừa xé ruột cắt nhau
Không đau xé ruột mà đau lìa tình!
Cũng từ phút ấy lặng thinh
Xót xa con sẽ bỏ mình mà đi…
Bao giờ hiểu được hỡi con
Đong đưa cái khổ mãi còn đong đưa
Khi đi sớm lúc về trưa
Nhọc nhằn nào quản nắng mưa đêm dài
Cũng từ ngày một ngày hai
Cũng từ dạo ấy tương lai mơ hồng
Bên con từng phút phập phồng
Từng hơi con thở từng lòng thở theo
Từng đêm trăng muộn về treo
Từng âu lo cũng cheo leo bên đèn
Cuộc đời lội lội chen chen
Tìm cơm áo cũng đen đen hồng hồng
Khi đen, đen cả tấc lòng
Khi hồng, hồng cũng mơ hồng tương lai
Rồi từ đó, tháng năm dài
Thôi ngày chập chững, sánh vai cùng người
Mẹ xin con nửa nụ cười
Lẽ nào con lại khước từ sao con!
… Xót lòng, mẹ thấy héo hon
Bé oà khóc lỗi, mẹ oà khóc vui…!

Không có nhận xét nào: