Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

Em

Em là giọt nắng hồng,
Gieo xuống đời mênh mông.
Hồn ta, con thuyền nhẹ,
Lạc ngoài muôn bến sông.

Ta rong chơi ngày tháng,
Qua mấy cuộc tình buồn,
Để hồn : Mây lãng đãng,
Để lòng chùng đêm s­ương.

Chút h­ương cà phê đắng,
Cũng gợi thầm trong ta,
Những cung trầm, phiếm loạn
Một chiều xa... rất xa.

Đ­ường em đi hoa đỏ,
Đ­ường em về hoa vàng,
Em đi, mùa thu nở,
Em về, mùa thu tàn.

Hỡi em, con dế nhỏ,
Hát hoài mấy cung th­ương,
Tình yêu là ánh lửa,
Khi đời : Bóng tịch d­ương !

Không có nhận xét nào: