Thứ Tư, 21 tháng 11, 2007

Thoáng Hồng

Người nâng cơm áo người lên
Người nghe nhè nhẹ buồn tênh những buồn
Người nhìn lá đổ chiều buông
Lật trang ký ức gợi nguồn nhớ nhung
Người trông mây nước chập chùng
Cất cao danh lợi…lạnh lùng thêm cao!
Lá xanh tình lá dạt dào
Cúc vàng tình cúc, lẽ nào vàng xa
Tình trời mở rộng bao la
Tình người trải rộng thiết tha những tình…
Hãy im lặng khẽ gọi mình
Chấp đôi cánh nhẹ cho mình bay lên
“Tầm thường” xếp lại một bên
Cho thanh nhẹ lướt giữa mênh mông đời
Thoáng hồng vụt mãi ngoài khơi
Cho tình nhè nhẹ cho đời thanh thanh.

Không có nhận xét nào: