Thuở yêu em buồn đau từng cọng tóc,
Từng nhánh thần kinh, từng dòng máu âm u.
Vì yêu em, anh tin Thiên Đàng có thật,
Vì yêu em, anh đốt nến nguyện cầu.
Thuở yêu em, anh nghe lòng quạnh vắng,
Sương gió khuya khắc khoải gọi tên ai !
Vì yêu em, anh thấy mình bèo bọt,
Mãi lênh đênh trên năm tháng u hoài.
Thuở yêu em, nên yêu đời phiêu lãng,
Hồn lang thang theo gió bạt ngàn phương.
Vì yêu em, anh mơ thành thi sĩ,
Thích làm thơ ca ngợi nỗi cô đơn.
Thuở yêu em, anh thành người bệnh hoạn,
Vì tình yêu cũng là thứ vi trùng;
Khi nhớ thương bạo hành lên cơn sốt,
Anh điêu linh, anh khốn khổ vô cùng.
Thuở yêu em, anh sống đời cô lữ,
Bước sông hồ uống mãi chén đau thương.
Dù thời gian có làm tim rỉ máu,
Anh vẫn say... Thà một phút huy hoàng.
Thuở yêu em, anh thành tên du mục,
Một đêm nao hồn lạc lối thiên thai.
Vì yêu em mà lòng anh khánh kiệt,
Kỷ niệm hồng như hạt bụi trên tay.
Thuở yêu em, anh thành người vô đạo,
Muốn vung gươm chém nát cả trần gian.
Thà yêu em, dẫu có về địa ngục,
Còn hơn không mà được đến Thiên Đàng
Thuở yêu em, anh như tên tử tội,
Cầu xin một lời, một tiếng, một quyền uy.
Vì yêu em, anh như người hấp hối,
Màu hiển linh đã rợp bóng tà huy !
Thứ Tư, 21 tháng 11, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét